Khi lìa đời, ai cũng để lại một di sản cho con cháu. Đó có thể là tiền bạc, là vật chất hoặc là chính tấm gương về cuộc đời của người đó khi còn sống. Còn gì quý báu cho bằng khi để lại cho con cháu một tấm gương trung kiên, hết lòng hầu việc Chúa và kết quả cho Ngài.

"Ta là cây nho, các con là cành. Ai cứ ở trong Ta, và Ta trong người ấy thì sinh ra nhiều quả, vì ngoài Ta các con không làm gì được." (Giăng 15: 5)

Người mẹ già 92 tuổi ngước mắt nhìn tôi khi tôi bước vào phòng của bà. Với giọng run run, khàn khàn, mẹ nói, “Mẹ muốn gặp lại ông ấy!” Tạm dừng trong giây lát, mẹ nói tiếp, “Mẹ nhớ ông ấy lắm".

“Con cũng nhớ nữa, mẹ ơi!”

Ông ấy mà mẹ tôi nói chính là ba tôi. Ông đã về với Chúa được 5 năm rồi. Càng xa ông bao nhiêu, tôi càng trân quý ông bấy nhiêu. Nếu có thể dùng một từ nào đó để nói về ba, tôi sẽ dùng từ “nhiệt huyết".

Ba tôi là người nhiệt huyết với gia đình, với những người xung quanh và với Chúa của mình.

Từ nhỏ, ba luôn dành thời gian bên tôi, dẫn tôi đi khám phá đây đó. Ba là người giúp tôi quyết định chọn trường để vào Đại học trong lúc tôi phân vân, mơ hồ. Ba ở bên cạnh khi tôi nổi loạn, và dang rộng vòng tay đón tôi trở về.

Ba luôn làm tôi cười, và cũng sẵn sàng khóc cùng với tôi. Ba chứng tỏ cho tôi thấy người đàn ông cũng có thể khóc.

Điều quý giá nhất ba để lại khi rời xa tôi không phải là tiền bạc, của cải, mà là di sản của cuộc đời đi theo Chúa, dù không phải là hoàn hảo nhưng tràn đầy lòng nhiệt huyết.

Cả ba và mẹ tôi đều hầu việc Chúa trong Hội Cứu Thế Quân. Thường thì khi ba giảng, ba không hề đứng yên một chỗ. Ba không quan tâm đến bục giảng nhưng tập trung hoàn toàn vào người nghe. Thỉnh thoảng ba còn đi xuống những băng ghế của tín hữu, chỉ vào người này, người kia nữa rồi hỏi lớn, “Thưa anh, hôm nay anh sẽ làm gì cho Chúa Giê-xu?”

Đó là một câu hỏi hay và giá trị. Tôi có thể biết rõ nhiều câu Kinh Thánh, nhưng nếu tôi không nói cho người khác biết về Chúa Giê-xu hoặc bày tỏ cho họ thấy Chúa qua chính đời sống tôi thì những kiến thức tôi có về Chúa liệu có ích gì.

Thư Gia-cơ nói rất nhiều về điều này, đức tin là phải luôn hành động. Và ba của tôi là con người như vậy.

Chúa Giê-xu nói trong Giăng 15: 15-17,
"Ta không còn gọi các con là đầy tớ nữa, vì đầy tớ không biết điều chủ làm. Nhưng Ta gọi các con là bạn hữu, vì Ta đã bày tỏ cho các con biết tất cả những gì Ta đã nghe nơi Cha Ta. Không phải các con đã chọn Ta, nhưng Ta đã chọn và bổ nhiệm các con, để các con đi, được kết quả, và quả của các con cứ còn mãi; để bất cứ điều gì các con nhân danh Ta cầu xin Cha thì Ngài ban cho các con. Ta truyền dạy điều nầy cho các con để các con yêu thương nhau."

Phần Kinh Thánh này không chỉ nói về đặc quyền của chúng ta là được làm bạn hữu của Chúa, nhưng còn nói về sự truyền dạy của Chúa rằng chúng ta phải kết quả cho Ngài. Phải nói cho người khác biết về Ngài. Phải để Đức Thánh Linh hành động trong cuộc đời chúng ta và qua đó, người khác sẽ nhìn thấy Chúa trong chúng ta.

Ba của tôi đã sống một cuộc đời như vậy. Giờ đây, tôi nhìn lại cuộc sống mình và cũng khao khát được như ba. Tôi muốn để lại một di sản còn mãi, đó là một đời sống kết quả cho Chúa.

Cầu nguyện: Cảm ơn Chúa vì di sản đức tin của những người đi trước. Xin giúp con học theo gương đức tin của họ, luôn cháy bỏng lòng nhiệt huyết cho Ngài và cho sự cứu rỗi của những người chưa biết Chúa. Con cầu nguyện, trong danh Chúa Giê-xu Christ. A-men.

Quý thính giả thân mến, nếu hôm nay có ai đó đi xuống tận chỗ bạn ngồi, chỉ tay về phía bạn và hỏi lớn rằng, “Bạn sẽ làm gì cho Chúa Giê-xu hôm nay?”, liệu bạn sẽ trả lời như thế nào?

Bạn thân mến, nếu bạn muốn tìm hiểu thêm về Chúa hoặc nếu bạn có những khó khăn, trăn trở nào cần chia sẻ với chương trình, hãy để lại bình luận ở cuối bài, inbox tại fanpage của Facebook, hoặc gửi email về địa chỉ: [email protected]. Chúa Giê-xu yêu bạn. Chương trình rất mong được kết nối với bạn.

bình luận

Trở thành người đầu tiên bình luận cho bài viết này