"Con có tin Ta không?"

Dưỡng linh
11:08 26/08/2019

Oneway.vn - Khoảnh khắc bước vào sân trường đại học, tôi biết đây chính là nơi Chúa muốn tôi ghi danh. Đó là ngôi trường nhỏ với khuôn viên xinh đẹp tại một thị trấn nông thôn cổ kính. Đúng, chính là đây. Tôi có thể nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ xác nhận điều đó.

Chỉ có một vấn đề duy nhất. Trường học cách nơi tôi sống hơn bốn giờ lái xe. Tôi chưa bao giờ xa nhà lâu hơn vài tuần, nên viễn cảnh phải thu xếp cuộc sống của mình và bỏ lại bạn bè, gia đình ở phía sau thật đáng sợ.

Sau buổi sáng tham quan khuôn viên trường, gặp gỡ các lãnh đạo và lắng nghe tiếng Chúa xác nhận, tôi đã đưa ra quyết định của mình.

Tôi lịch sự thưa với Chúa: “Cảm ơn Ngài, nhưng không đâu".

Tôi không thể học ở đây. Trường học quá xa nhà tôi.

Tất nhiên tôi không nói với cha mẹ về quyết định này. Theo như họ biết, kế hoạch của tôi đã định và tôi sẽ nhập học ở đây vào mùa thu. Tôi nghĩ mình có thể dùng lý do phải lái xe quá xa để nói với cha mẹ mình về sự thay đổi này.

Tôi chưa bao giờ buồn ngủ khi lái xe, vì vậy tôi ngạc nhiên vô cùng khi tỉnh dậy và thấy chiếc xe mình lái đang lao ra khỏi lề đường. Cú lạc tay lái này cũng đánh thức cha tôi, ông nhanh chóng chồm lên từ ghế sau và nắm lấy vô-lăng.

Cha cho rằng tôi sẽ không thể bình tĩnh cứu vãn tình hình, nên ông cố điều khiển tay lái. Điều này dẫn đến cuộc giằng co giữa cha con tôi với chiếc vô-lăng, và chiếc xe quay vòng vòng giữa đường. Cuối cùng khi xe dừng lại, chúng tôi đang ở làn đường ngược chiều và cũng ngược hướng mà chúng tôi đã đi.

Bạn đã bao giờ trải qua khoảnh khắc mà mọi thứ diễn ra thật chậm chạp chưa? Sự cố này chính là trải nghiệm với tôi. Khi quay vòng trên đường, tôi nhớ mình đã nhìn vào kính chiếu hậu và thấy những chiếc ô tô đang xếp hàng phía sau chúng tôi. Tôi cũng nhìn qua kính chắn gió và thấy những chiếc ô tô lao về phía chúng tôi từ hướng ngược lại. Thật đáng ngạc nhiên, chúng tôi đã không tông phải bất cứ ai.

Khi tôi hiểu được chuyện này, cha tôi bắt tôi đỗ xe bên đường và ra ngoài để kiểm tra lốp xe. Ông muốn dùng cơ hội này để giải thích cho tôi về lý do tai nạn xảy ra và tại sao chiếc xe di chuyển như vừa rồi.

Tôi không nhớ nhiều về bài học đó.

Những gì tôi nhớ là tôi đã leo lên ghế sau xe và tiếp tục hành trình về nhà. Tôi không tài nào quay lại chỗ ngồi của tài xế được! (Dù sau này tôi sẽ phải lái xe nhiều như lời dạy của cha. “Nếu hôm nay con không lái xe nhiều hơn, con sẽ rất sợ hãi và sau này không thể lái nữa", cha nói trên đường về nhà.”

Nhưng khi run rẩy và buồn bã ngồi ở ghế sau, tâm trí tôi chạy đua với những suy nghĩ kinh hoàng. Làm sao tôi có thể ngủ? Tôi không bao giờ buồn ngủ khi lái xe. Tôi có thể vừa giết cả gia đình mình! Nếu cha hoặc mẹ tôi bị thương nặng thì sao? Nếu chúng tôi đâm phải người khác thì sao?

Đó là khi tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy nói với tấm lòng tôi. Hóa ra Chúa đã có bài học cho tôi ngày hôm đó.

Ngài nói với tôi rất rõ ràng: Nếu Ta có thể bảo vệ con và gia đình con qua việc này, thì tại sao con không tin rằng Ta sẽ bảo vệ con nếu con đi xa và theo học tại trường mà Ta đã gọi con đến?

 

Tôi đã đưa ra quyết định chắc chắn vào ngày hôm đó. Mặc dù tôi vẫn cảm thấy sợ hãi và do dự, nhưng sau tất cả, tôi sẽ theo học trường đại học Cơ Đốc nhỏ bé ở Bắc Carolina ấy.

Hóa ra, đó là quyết định sáng suốt nhất tôi từng đưa ra. Trong thời gian học ở đó, tôi đã phát triển hơn về mặt tâm linh so với bất kỳ giai đoạn nào khác trong cuộc đời. Tôi đã phát triển các kỹ năng và ân tứ mà tôi chưa bao giờ biết mình đang sở hữu. Tôi đã xây dựng những mối quan hệ trở nên tình bạn gắn kết suốt đời. Và tôi đã gặp người đàn ông tôi sẽ kết hôn sau này.

Quan trọng nhất, Chúa đã dùng khoảng thời gian đó để dạy tôi cách nương dựa hoàn toàn vào Ngài. Trong suốt thời đại học, tôi đã trải nghiệm nhiều lần Chúa kêu gọi tôi tin cậy Ngài và ý muốn Ngài, mặc dù tôi không hiểu được ý nghĩa những việc Ngài kêu gọi tôi làm.

Tôi học được rằng những kế hoạch của Ngài dành cho tôi luôn tốt đẹp, và tôi có thể tin cậy Ngài trong mọi khía cạnh cuộc sống. Tôi không bao giờ thất vọng khi đi theo sự hướng dẫn Ngài.

Và về chuyện tôi ngủ thiếp đi khi đang lái xe: sau đó chúng tôi phát hiện chiếc xe bị rò rỉ carbon monoxide. Cả ba chúng tôi đều buồn ngủ bởi khí độc trong xe. May mắn thay, việc cả ba đều ngủ thiếp đi đã thúc giục chúng tôi quyết định mở cửa sổ trong suốt quãng đường còn lại, cho dù chưa thể hiểu ra lý do cơn buồn ngủ ập đến. Lại thêm một bằng chứng nữa về sự bảo vệ tuyệt vời của Chúa trên chúng tôi.

Chúa đang kêu gọi bạn làm gì? Bạn có trì hoãn việc đáp lời Ngài vì sợ hãi?

Cuối cùng, Chúa đặt ra câu hỏi này cho tất cả chúng ta: Con có tin Ta không?

Bạn sẽ trả lời Ngài như thế nào?

 

Bài: Belinda Elliott, dịch: Hồng Nhạn

(Nguồn: Cbn.com)

bình luận

Trở thành người đầu tiên bình luận cho bài viết này