Tình cảnh hiện tại đôi khi có thể quá đen tối, đến nỗi chúng ta vội vàng từ bỏ và nghĩ rằng sẽ chẳng có gì tốt đẹp xảy ra. Tuy nhiên, nếu chúng ta biết điềm tĩnh chờ đợi thêm chút nữa, thì ánh sáng ban mai sẽ mang đến một bức tranh toàn cảnh đẹp tuyệt vời. Chúng ta sẽ không bao giờ được chiêm ngưỡng quang cảnh xinh đẹp ấy nếu chúng ta không vững vàng chờ đợi đêm đen qua đi.

Hôm nay, ngày 14/10/2022, chương trình Tĩnh Nguyện Hằng Ngày thân mời quý thính giả cùng suy gẫm Lời Chúa với tác giả Valorie Burton qua chủ đề NIỀM VUI ĐẾN VÀO BUỔI SÁNG.

“...Sự khóc lóc đến trọ ban đêm, nhưng buổi sáng liền có sự vui mừng” (Thi thiên 30:5)

Gần đây, tôi đã đến thăm Colorado Springs để tham gia diễn thuyết và họp với nhà xuất bản của mình. Tại đây, tôi đã học được một bài học thú vị. Vợ chồng Steve, nhân viên công ty xuất bản đã đón tôi từ sân bay và đưa tôi đi ăn tối. Sau đó chúng tôi đi đến Lâu đài Glen Eyrie và Trung tâm Hội nghị. Trước khi đến đây, một nhân viên tại Glen Eyrie đã hào phóng mời tôi ở lại miễn phí trong căn phòng lớn nhất và đẹp nhất tại khu nghỉ dưỡng Cơ Đốc của họ, nép mình dưới chân đồi gần Pike’s Peak đẹp như tranh vẽ. Cơ ngơi này được xây dựng bởi một vị tướng dành cho vợ mình trong cuộc nội chiến, và sau này đã thành lập thành phố Colorado Springs vào cuối thế kỷ 19.

Tôi từng nghe nói rằng nơi đó rất đẹp, nhưng khi chúng tôi đến thì trời đã tối, và khi đi qua cổng, tôi bắt đầu cảm thấy hơi sờ sợ. Chúng tôi lái xe dọc theo một con đường ngoằn ngoèo không ánh đèn, và những ngôi nhà nhỏ tối tăm rải rác đây đó. Có vẻ giống như cảnh tượng trong phim kinh dị, ngay trước khi điều gì đó kinh khủng ập đến. Chúng tôi tiếp tục tiến đến ngôi nhà mà tôi sẽ ở. Lúc này mới hơn 10 giờ tối. Một ngọn đèn trong nhà bật sáng, và tôi nghĩ rằng mình đã nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi ở bàn làm việc gần cửa sổ phía trước. Chúng tôi bước đến cánh cửa gỗ lớn được trang trí công phu, với một chiếc búa gõ bằng kim loại nặng. Giữa cánh cửa là dòng chữ “Valorie” viết nguệch ngoạc ở bên ngoài và một chiếc chìa khóa bên trong. Nó hướng dẫn tôi đường đến căn phòng của mình bên trong ngôi nhà này.

Chúng tôi đi qua tiền sảnh, sau đó là một phòng ăn dài trang trọng với lò sưởi và chỗ ngồi cho 14 người, cuối cùng là một khu vực sinh hoạt rộng lớn với những bức tranh vẽ những người mà tôi cho rằng đã không còn nữa. Hầu như không có tí ánh sáng le lói, và khi đi qua ngôi nhà, tôi nghĩ: “Mình đang ở đâu? Còn ai khác trong ngôi nhà này? Những khách trọ cũ có còn ở ‘với chúng tôi’ không?” Tôi biết mình thật ngớ ngẩn, nhưng những suy nghĩ và câu hỏi cứ nảy ra dồn dập. Cuối cùng cũng đến phòng tôi - một phòng ngủ rộng rãi màu hồng với lối vào đại sảnh dài, một chiếc giường có màn trang trí cổ, khu vực tiếp khách, khu vực làm việc và một phòng tắm lớn. Steve nhìn thấy vẻ e ngại trên khuôn mặt tôi. Và vợ anh ấy cũng có vẻ hơi lo lắng khi để tôi ở đó.

“Cô không cần phải ở lại đây” - anh trấn an. "Chúng ta có thể đến Hilton ngay bây giờ nếu cô muốn." Tôi nhìn qua một trong những chiếc cửa sổ cao hàng chục mét trong phòng. Bên ngoài trời tối đen như mực nên tôi không thể nhìn thấy gì. Nhưng tôi không cảm thấy hào hứng với việc ở lại.

“Họ mời tôi nhiệt tình quá, nên nếu đã đến đây mà rốt cuộc rời đi đến một khách sạn khác thì thật có lỗi” - tôi nói.

Ngay sau đó, tôi nghe thấy giọng một phụ nữ cất lên: “Val-or-ie?” Tôi quay lại và thấy một cặp vợ chồng lớn tuổi, tử tế bước vào phòng. Họ là chủ nhà.

Có lẽ người chồng đã cảm thấy một chút căng thẳng khi chúng tôi đi ra khỏi phòng. Ông nhẹ nhàng nói: “Đừng lo lắng. Ở đây không có ma đâu. Quang cảnh trông như thế này bởi vì các bạn đến vào ban đêm!"

Hơi xấu hổ, tôi nói: "Ồ, tôi chắc chắn rằng nơi đây rất đáng yêu vào ban ngày!" Hy vọng tôi đã đúng.

Bà chủ nói với tôi vài điều về căn phòng và ngôi nhà. Bà nói gì đó về việc bị đánh thức lúc 5:30 sáng, nhưng tôi nghĩ bà ấy đang đùa. “Chúc ngủ ngon” - họ nói trước khi trở về phòng.

“Chà” - tôi nói với vợ chồng Steve - “Tôi sẽ ở lại tối nay và hãy xem mọi chuyện diễn ra như thế nào.”

“Tôi sẽ quay lại đón cô vào sáng mai” - anh đề nghị - “Nếu cô muốn nhận phòng khách sạn vào ngày mai, chỉ cần đóng gói hành lý và chúng tôi sẽ đến đón cô”.

Hơi bứt rứt, nhưng cũng không nao núng, tôi chuẩn bị sẵn sàng để đi ngủ và tin rằng mình chẳng có cơ sở gì để e ngại. Nhưng tôi vẫn để đèn hành lang bật sáng để có gì còn xoay sở.

Khoảng 5:20 sáng, tôi đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng cười của một người phụ nữ. Tiếng cười khúc khích - giống như những tràng cười ngắn ngủi, nghẹn ngào. Lần đầu tiên nghe, tôi cảm thấy có chút kỳ lạ. Lần thứ hai, tôi nghĩ: "Chắc hẳn phải có gì đó thực sự hài hước thì mới cười như vậy!" Tôi cố ngủ tiếp, nhưng tiếng cười khúc khích vui nhộn đó cứ tiếp diễn.

“Có gì buồn cười vào sáng sớm thế này!?” Tôi nghĩ, bây giờ cảm thấy hơi bực mình.

Sau đó, tôi chợt nhớ ra, đêm hôm trước bà chủ đã cảnh báo rằng tôi sẽ bị đánh thức vào khoảng 5:30 sáng - bởi những con gà rừng đang ầm ĩ bên ngoài. Tôi nhảy ra khỏi giường và nhìn ra cửa sổ, thấy những con gà rừng màu đen khổng lồ đang lê bước trên bãi cỏ. Đằng sau là khung cảnh núi non hùng vĩ, và tôi có thể nhìn thấy một lâu đài lớn bằng đá lấp ló sau những tán cây xanh rờn vươn cao trong khuôn viên. Khung cảnh từ 12 ô cửa sổ rộng trong phòng tôi thật quyến rũ. Tôi hít một hơi thật sâu với lòng biết ơn và tận hưởng vẻ đẹp thiêng liêng của thiên nhiên. Sau đó, tôi tự cười bản thân vì phản ứng của mình vào đêm hôm trước.

Trong ba ngày ở Glen Eyrie, tôi đi dạo, suy ngẫm Lời Chúa và tận hưởng phong cảnh tuyệt đẹp cũng như bầu không khí yên bình bao quanh mình.

Tôi đã học được một bài học đơn giản từ câu chuyện này:

Đôi khi, bạn phải kiên trì vượt qua bóng tối bất định để trải nghiệm quang cảnh tuyệt đẹp hiện ra khi có ánh sáng chiếu soi vào hoàn cảnh của bạn. Mọi thứ không phải lúc nào cũng như vẻ bề ngoài, đặc biệt là khi chúng ta có tầm nhìn hạn chế.

Bạn đang lo lắng về lĩnh vực nào trong cuộc sống vì không thể thấy được điều gì sắp xảy ra? Bạn có nhanh chóng từ bỏ trước khi nhìn thấy toàn cảnh? Tôi đưa ra cho bạn một thử thách: đừng để những nỗi sợ hãi phi lý gây áp lực khiến bạn phải đưa ra những quyết định vội vàng - dù là trong cuộc sống cá nhân hay nghề nghiệp của bạn.

Thi thiên 30:5 hứa với chúng ta: “...Sự khóc lóc đến trọ ban đêm, nhưng buổi sáng liền có sự vui mừng.”

Hãy nhìn xem Chúa đã sắm sẵn điều gì cho bạn, trước khi cố gắng tự mình “sửa chữa mọi thứ”. Cuối cùng khi đã chứng kiến cảnh tượng huy hoàng của buổi sáng, bạn sẽ biết rằng mình đã ở đúng nơi.

Cầu nguyện: Có những lúc trong bóng tối, con nản lòng và muốn từ bỏ mọi thứ. Nhưng con cảm tạ Chúa vì Ngài đã hứa rằng sẽ có niềm vui đến trong ánh ban mai. Xin Chúa giúp con vững tin và chờ đợi những điều tốt đẹp mà Ngài sẽ làm cho cuộc đời con, để con được chiêm ngưỡng quang cảnh tuyệt đẹp khi ánh sáng ngập tràn chiếu soi. Con cầu nguyện trong danh Đức Chúa Jêsus Christ, Amen.

Quý thính giả thân mến, bạn thường đưa ra quyết định vội vàng trong những lĩnh vực nào? Có phải Chúa đang thúc giục bạn đợi thêm một thời gian nữa trước khi Ngài cho bạn nhìn thấy bức tranh lớn hơn không? Hãy kiên nhẫn, đừng đưa ra quyết định hấp tấp. Thay vào đó, hãy chịu đựng một chút khó chịu cho đến khi bạn được nhìn thấy bức tranh toàn cảnh và đưa ra quyết định sáng suốt hơn.

Mọi thắc mắc, góp ý hoặc dự phần dâng hiến cùng chương trình, xin hãy liên hệ với chúng tôi qua:

Chúc quý vị một ngày tốt lành. Thân chào và hẹn gặp lại quý vị vào chương trình ngày mai.

bình luận

Trở thành người đầu tiên bình luận cho bài viết này