Đọc tin tức về những tội lỗi ai đó gây nên, chúng ta cảm thấy phẫn nộ về những hành vi đáng lên án đó. Nhưng khi xem xét đời sống mình, về những hành động, thái độ, lời nói, chúng ta có cảm thấy tức giận với bản thân hay đang nghĩ rằng việc mình làm dù có sai nhưng cũng không có gì đáng kể? Hãy tỉnh táo trước sự lừa dối của tội lỗi.

"Sao con thấy cái dằm trong mắt anh em, mà lại không thấy cây đà trong mắt mình?" (Ma-thi-ơ 7: 3)

Tay đua xe đạp nổi tiếng Lance Armstrong thừa nhận anh đã gian lận để giành chiến thắng. Mặc dù các cáo buộc về sự gian lận đã xuất hiện được một thời gian nhưng đó là lần đầu tiên anh chấp nhận sự việc. Tôi đã đọc một đoạn phỏng vấn liên quan đến câu chuyện này và cảm thấy tức giận vì anh đã làm gương xấu cho các vận động viên đầy triển vọng khác cũng như cảm thấy khó chịu vì dường như anh không hề tỏ thái độ hối hận.

Và rồi, vẫn như thường lệ theo cách của Ngài, Chúa thì thầm, "Con cũng giống như tay đua đó".

Tôi phân trần, “Con ư, không, con không giống với anh ta"

“Con có nhớ những gì mình làm trong lớp ngoại ngữ ở trường Phổ thông không?”

"À cái đấy thì..."

Tôi nhớ lúc đó mình không nghĩ gì, cứ làm một cách vô tội vạ như thể gian lận trong bài kiểm tra là chuyện bình thường. Trong lớp chỉ có bốn người còn giáo viên của chúng tôi thì đã lớn tuổi và thị lực lại gặp vấn đề. Một ngày nọ, chúng tôi có bài kiểm tra và một bạn nữ trong lớp đã mở cuốn sách trong hộc bàn ra để tìm đáp án. Chẳng mấy chốc, những đứa còn lại cũng làm như vậy. Ban đầu tôi kiên quyết không tham gia việc này cho đến một ngày tôi không học từ vựng trước. Và chắc chắn tôi sẽ bị trượt nếu không làm điều đó. Các bạn khác trong lớp đều làm vậy, tại sao tôi lại không? Thế là chẳng mấy chốc, việc mở một cuốn sách trong hộc bàn của tôi đã trở nên điều bình thường. Sau đó, trước kỳ thi, đáng lẽ ra tất cả chúng tôi sẽ được miễn thi vì số điểm cao mà mình đã gian lận để có. Thế nhưng, người bạn nữ đầu tiên gian lận đã tiết lộ tất cả sự thật. Tôi cảm thấy ngượng ngùng, xấu hổ và bực bội. Tại sao bạn ấy lại khai ra chúng tôi mà không cảnh báo trước, không cho chúng tôi cơ hội để sửa sai? Tôi đã bị kỷ luật và tất cả mọi người đều biết việc tôi làm.

"Các ngươi ra từ cha mình là ma quỷ, và muốn làm theo dục vọng của cha mình. Ngay từ đầu nó đã là kẻ giết người, và không đứng trong chân lý vì chân lý không ở trong nó. Khi nó nói dối thì nói theo bản tính của mình, vì nó là kẻ nói dối và là cha của sự nói dối." (Giăng 8:44)

Satan là kẻ ranh mãnh. Hắn thuyết phục chúng ta rằng phạm tội cũng không sao, miễn là đừng để ai biết. Thế là chúng ta lập luận rằng không có gì sai cả nếu chỉ phạm những tội nhỏ nhặt - rẽ vào đường cấm, vượt đèn đỏ, viện cớ để không làm những điều mình phải làm, đổ thừa cho người khác về sai lầm cá nhân, bẻ cong sự thật chút xíu.

Đừng bị đánh lừa bởi cha của sự lừa dối. Tội là tội và mọi tội đều như nhau. Không hề có thang điểm dành cho tội lỗi để nói rằng tội này thì đỡ hơn, ít xấu hơn tội kia. Mọi tội đều dẫn đến cùng một kết quả - phân rẽ chúng ta khỏi Đức Chúa Trời.

Không phải tất cả chúng ta đều giống như tay đua Lance Armstrong sao? Chúng ta gian lận và mong việc làm của mình không bị phát hiện. Chúng ta nhìn vào người khác, đo lường những tội mình phạm với tội lỗi của họ và nghĩ rằng những gì mình làm cũng không phải quá tệ. Có lẽ sự lừa dối lớn nhất mà tội lỗi đem lại chính là những lời nói dối mà chúng ta nói với bản thân mình để bào chữa cho những hành vi và thái độ sai trật. Phương cách duy nhất để không phải lừa dối chính mình là chủ động rời xa con dốc trơn tuột của những lời nói dối. Bạn thấy đó, tội lỗi có tác động dây chuyền. Một khi bạn lừa dối chính mình hoặc ai khác, bạn thường phải nói những lời dối trá khác để che đậy lời dối trá đầu tiên.

Ông tôi là một người khôn ngoan. Một trong những phương châm sống của ông là: "Nếu bạn nói sự thật, bạn không cần phải nhớ những gì bạn nói." Nói cách khác, nếu bạn nói dối, bạn phải nhớ điều mình nói để nói lại trong một dịp khác sau này. Hầu hết chúng ta không đủ thông minh để tung hứng nhiều lời nói dối trong một thời gian dài. Vậy tại sao phải thử?

Trong khi chúng ta có thể cảm thấy phẫn nộ về tội lỗi của người khác, tất cả chúng ta đều bị hoen ố như tay đua xe đạp giành nhiều huy chương kia. Hãy thừa nhận điều đó, và sau đó tiến về phía trước với sự trung thực, tin rằng bạn có thể thay đổi nhờ quyền năng và sự hiện diện của Chúa Thánh Linh bên trong bạn. Đức Chúa Trời không mong đợi chúng ta phải hoàn hảo, Ngài mong đợi chúng ta nỗ lực mỗi ngày để trở nên giống Ngài.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin tha thứ cho con vì sự giả hình của chính mình. Con thường tỏ ra bất bình trước tội lỗi của người khác nhưng lại cảm thấy bình thường với tội lỗi của chính mình. Giờ này con ăn năn tội với Ngài. Xin quyền năng Chúa biến đổi con, giúp con thay đổi, giúp con nhạy bén với tội lỗi và lánh xa nó mỗi ngày, theo đuổi nếp sống thánh khiết đẹp lòng Chúa. Con cầu nguyện, trong danh Chúa Giê-xu. A-men.

Bạn thân mến, ngay hôm nay, hãy chủ động thay đổi những điều trong đời sống mà bạn nghĩ là những tội không đáng kể. Hãy xin Chúa giúp bạn. Một trong những bước đầu tiên để chiến thắng tội lỗi là thừa nhận những gì bạn làm là tội lỗi, là sai lầm. Sau đó, hãy ăn năn, nghĩa là phải từ bỏ và quay sang hướng khác.

Bạn thân mến, nếu bạn muốn tìm hiểu thêm về Chúa hoặc nếu bạn có những khó khăn, trăn trở nào cần chia sẻ với chương trình, hãy để lại bình luận ở cuối bài, inbox tại fanpage của Facebook, hoặc gửi email về địa chỉ: [email protected]. Chúa Giê-xu yêu bạn. Chương trình rất mong được kết nối với bạn.

bình luận

Trở thành người đầu tiên bình luận cho bài viết này