Cảm ơn những ‘người chăn bầy' thầm lặng

Dưỡng linh
02:29 08/06/2021

Oneway.vn - Mỗi tối, mọi người trong khu phố tôi thường đứng trước hiên cùng tiếng vỗ tay, dùng tiếng vang để khen ngợi các nhân viên chăm sóc sức khỏe tuyến đầu.

Vỉa hè được tô điểm bằng những chiếc cầu vồng và nhiều thông điệp hạnh phước về lòng biết ơn: “Cảm ơn những chiến sĩ âm thầm”. Những cử chỉ này thật tốt đẹp trong cơn đại dịch toàn cầu. Nhưng chưa hết, vẫn còn có những người khác mà tôi muốn gửi lời cảm ơn. Tôi muốn cảm ơn các mục sư!

Khi việc dạy dỗ và rao giảng hiện nay chỉ diễn ra trực tuyến, tôi lo lắng cho các mục sư. Tôi lo lắng khi họ đứng trên bục, rao giảng Kinh thánh một mình giữa căn phòng trống. Tôi lo lắng cho sự mệt mỏi, chán nản và cô lập của họ. Chúng ta không rõ Hội thánh sẽ còn phân tán trong bao lâu, và tôi lo rằng các mục sư mỏn sức.

Tôi không phải là mục sư hay vợ mục sư. Tôi cũng không phải nhân sự Hội thánh. Tôi đại diện cho những người bình thường nhất trong số những người ngồi yên trên băng ghế, từ Chúa nhật này sang Chúa nhật khác, từ năm này qua năm khác. Cuộc đời tôi đã được định hình bởi những vị mục sư đứng sau bục giảng và truyền rao chân lý cho cuộc đời.

Đây là những lời cảm ơn tôi gửi đến các mục sư:

  1. Cảm ơn mục sư vì đã đáp lời kêu gọi.

Năm 20 tuổi, mục sư của tôi là một sinh viên luật thông minh, đầy tham vọng. Rồi ông gặp Chúa Jêsus. Trước khi được biến đổi, ông đã mơ ước được sống trong những khu phố hạng sang, cho con cái đi học ở những trường tư thục tốt nhất, và trở thành thành viên của những câu lạc bộ cao cấp nhất. Nhưng Chúa lại có kế hoạch khác. Khi Mục sư dâng cuộc đời mình cho Chúa Cứu Thế, ông cũng từ bỏ triển vọng nghề nghiệp với tư cách luật sư. Ông đã đáp lời kêu gọi, đầu tiên là mục vụ sinh viên, sau đó đến lớp giáo lý, và cuối cùng là gây dựng một Hội thánh ở trung tâm thành phố.

Khi tình trạng giãn cách ngày một kéo dài, các mục sư có thể nghi ngờ về lời kêu gọi, đặc biệt là những gì họ đã hy sinh. Hiếm mục sư nào không mơ về một công việc dễ dàng hơn, và một khoản tiết kiệm ổn định khi nghỉ hưu. Nhưng tấm gương của họ vô cùng quan trọng. Họ là hình mẫu của một cuộc sống đầu tư vào vương quốc Đức Chúa Trời, một cuộc đời hoàn toàn tin cậy vào lời hứa của Đức Chúa Jêsus: “Hễ ai vì danh ta mà bỏ anh em, chị em, cha mẹ, con cái, đất ruộng, nhà cửa, thì người ấy sẽ lãnh bội phần hơn, và được hưởng sự sống đời đời”. (Ma-thi-ơ 19:29)

Khi nhớ đến những hy sinh của Mục sư, tôi được nhắc nhở hãy yêu bản thân ít đi, và yêu Chúa cùng người lân cận nhiều hơn. Đây là một bài học tuyệt vời giữa đại dịch này. Cảm ơn các mục sư vì đã giúp chúng tôi học cách lắng nghe và bước theo tiếng gọi Chúa, bất kể giá nào.

  1. Cảm ơn mục sư vì đã giảng Lời Chúa

Cách đây vài năm, khi mục sư của chúng tôi đang giảng phân đoạn Rô-ma 1, một người đàn ông đã đứng lên và lớn tiếng phản đối. "Sao ông dám!" anh ta nói, chỉ ngón tay về phía vị mục sư trẻ tuổi phía sau bục giảng, chỉ vì đã chân thực phơi bày những tội lỗi của thời đại chúng ta. Hội thánh chúng tôi nằm giữa một thành phố đề cao tự do cá nhân và “lòng khoan dung”. Nhưng cho dù các mục sư đang giảng ở thành phố hay nông thôn, họ đều phải can đảm để nói ra sự thật mà hội chúng thường rất ghét phải nghe.

Lời giảng Kinh thánh trung tín của Mục sư từ tuần này qua tuần khác là một món quà cho Hội thánh, đặc biệt trong những thời điểm như thế này. Thường xuyên đắm mình trong Lời Chúa sẽ đổi mới tâm trí và giúp chúng ta biết phân biệt ý muốn Ngài ở từng trường hợp cụ thể trong cuộc sống. Lời rao giảng nhắc chúng ta nhớ rằng Đức Chúa Trời đã tạo ra thế giới, Ngài đã làm công việc cứu chuộc qua Đức Chúa Jêsus, và rằng ngày ấy sẽ đến khi sự chết và bệnh tật không còn nữa. Việc trung tín rao giảng Kinh Thánh hàng tuần sẽ thúc đẩy chúng ta đọc Kinh Thánh mỗi ngày còn lại trong tuần: đọc, nghiên cứu, ghi nhớ, thảo luận, tin cậy vào sự khôn ngoan của Lời Chúa. Lời Ngài là chiếc mỏ neo hy vọng trong thời điểm này. Cảm ơn các mục sư vì đã giúp chúng ta học cách yêu thích Lời Chúa.

  1. Cảm ơn mục sư vì đã san sẻ nỗi đau

Khi cha tôi đột ngột qua đời cách đây hơn 25 năm, và anh trai tôi tự sát vài năm sau đó, chính mục sư của chúng tôi là người xuất hiện đầu tiên. Ông đã chứng kiến ​​những khoảnh khắc kinh hoàng của gia đình tôi, giảng Lời Chúa trong đám tang, và giúp đỡ chúng tôi không ngừng nghỉ. Mục sư đã cùng tôi san sẻ gánh nặng của những nỗi đau.  

Trong đại dịch toàn cầu, tất nhiên sự chia sẻ này sẽ bị hạn chế bởi quy định giãn cách xã hội. Tuy nhiên, không vì thế mà việc ấy không còn cấp bách: giúp đỡ những người ốm đau, những người mất người thân, những người bế tắc vì thất nghiệp và nhiều bất trắc khác. Tôi tin chắc rằng các mục sư sẽ tìm ra cách đồng hành với chúng ta khi bước qua trũng bóng chết. Có thể là họp nhóm trực tuyến, nhắn tin và gọi điện thoại.

Khi ánh sáng le lói đêm nay trên thành phố và mọi người reo lên lời cảm ơn dành cho các chiến sĩ chống dịch, tôi cũng muốn nói rằng: Cảm ơn Chúa vì bên cạnh chúng con luôn có những “người chăn bầy" thầm lặng!


Bài: Jen Pollock Michel; dịch: Jennie
(Nguồn: thegospelcoalition.org)

bình luận

Trở thành người đầu tiên bình luận cho bài viết này