Bạn thân mến,
hôm nay, xin mời bạn dừng lại vài phút giữa bao bộn bề cuộc sống để cùng nhau nhớ đến một con người, một hành trình, một cuộc vật lộn tưởng chừng như thua cuộc nhưng lại là chiến thắng. Gia-cốp không chỉ tranh chiến với nghịch cảnh, mà còn đối mặt với chính Chúa. Từ nơi tối tăm và tan vỡ nhất, ông đã tìm thấy ánh sáng và danh tính thật của mình. Câu chuyện ấy không chỉ là của ông, mà có thể đang là của chính chúng ta. Bạn có đang vật lộn với điều gì chăng? Chúa có thể đang dùng chính những gì bạn tưởng là mất mát để mở ra một khởi đầu mới.

Hôm nay, ngày 14/10/2025, chương trình Tĩnh Nguyện Hằng Ngày thân mời quý thính giả cùng suy gẫm Lời Chúa qua chủ đề ĐỔI THAY CON!

“Tên ngươi sẽ chẳng là Gia-cốp nữa, nhưng tên là Y-sơ-ra-ên, vì ngươi đã có vật lộn cùng Đức Chúa Trời và người ta; ngươi đều được thắng.” (Sáng-thế-ký 32:28)

“Đang khi Gia-cốp ở lại một mình thì có một người vật lộn với ông cho đến rạng đông.” (Sáng thế ký 32:24)

Gia-cốp là người sống theo cách giành lấy mọi thứ bằng mưu trí, nhanh nhạy và kiểm soát. Nhưng càng giành, ông càng bất an. Càng có nhiều, ông càng phải chạy trốn. Đến một đêm, ông không còn đường để chạy nữa. Trước mặt là Ê-sau, sau lưng là quá khứ, trong lòng là sợ hãi. Và trong lúc một mình bên bờ sông Gia-bốc, Đức Chúa Trời đã đến, không phải để luận tội, mà để vật lộn với ông, và đưa ông vào một cuộc chiến thật sự.

Tại đây, Gia-cốp phải đối diện với ba điều mà bất kỳ ai muốn bước vào sự trưởng thành thuộc linh thật sự đều phải trải qua:

Đầu tiên là: Đối diện với con người thật của mình.

Chúa hỏi: “Ngươi tên gì?”, đó không phải là câu hỏi thông tin, mà là một lời mời gọi thành thật. Gia-cốp buộc phải xưng nhận: “Tôi là Gia-cốp”, nghĩa là “kẻ lừa đảo.” Trưởng thành thuộc linh không bắt đầu bằng việc trở nên đạo đức hơn, mà bằng việc trung thực hơn. Bạn không thể được đổi mới nếu cứ giữ mãi lớp vỏ ngoài giả tạo. Chúa không làm việc với phiên bản “hoàn hảo” mà bạn xây dựng, Ngài chạm đến con người thật của bạn, là con người với những yếu đuối, đầy tổn thương, và cần được thương xót của bạn.

Điều thứ hai là: Từ bỏ điều tưởng là hiển nhiên.

Gia-cốp đã quen với việc kiểm soát. Nhưng đêm ấy, Chúa đánh vào hông ông, nơi chống đỡ cơ thể, làm ông khập khiễng. Từ đó về sau, ông không thể bước đi bình thường nữa. Nhiều người trong chúng ta cũng cần một vết thương như thế, một cú chạm khiến chúng ta không còn dựa vào khả năng, địa vị, lý lịch, hay những điều “đương nhiên có” của mình nữa. Chúa sẽ đưa bạn đến điểm mà bạn phải chọn: hoặc gục ngã trong tự mãn, hoặc đầu phục trong đức tin. Chỉ khi bạn không còn “tự đứng vững,” bạn mới học được cách “dựa vào Ngài.”
Và điều cuối cùng: Nắm lấy Chúa và không buông ra.

“Tôi không cho Ngài đi đâu, nếu Ngài không ban phước cho tôi.” (Sáng-thế-ký 32:26) Đây không phải là lời của một người mạnh mẽ, mà là tiếng kêu của người biết mình không còn gì ngoài Chúa. Gia-cốp không còn đòi hỏi của cải, quyền lực, hay danh tiếng, ông chỉ xin một điều: được phước từ chính Ngài. Trong một thế giới nơi đức tin dễ bị pha loãng bởi sự tương đối và hình thức, có lẽ chính chúng ta cũng cần học lại lời cầu nguyện khẩn thiết này. Không hoa mỹ. Không trình diễn. Chỉ là nắm chặt lấy Chúa bằng cả tấm lòng tan vỡ.

Và rồi… điều kỳ diệu xảy ra:
Chúa đổi tên ông. Từ Gia-cốp, kẻ lừa đảo, thành Y-sơ-ra-ên: “Người đã tranh chiến với Đức Chúa Trời và người ta, và người đều thắng cả.” (Sáng-thế-ký 32:28). Chiến thắng ấy không phải do Gia-cốp vượt hơn Chúa và người khác. Mà do ông chịu để Chúa biến đổi mình.

Hội Thánh hôm nay không thiếu người tài giỏi, đầy năng lực và hiểu biết; càng không thiếu người nhanh nhạy, khéo nắm bắt cơ hội. Nhưng có lẽ điều thế hệ trẻ cần nhất lại là một thế hệ đi trước dám sống thật, sống sâu, và sống vì đã từng gặp Chúa.
Chúng ta không thể truyền lửa cho người trẻ nếu chính mình chưa từng cháy. Chúng ta không thể dẫn họ đến một Đức Chúa Trời cá nhân nếu chính mình chỉ biết Ngài qua người khác.
Nếu bạn đang băn khoăn về thế hệ kế tiếp, hãy bắt đầu bằng việc để Chúa thay đổi chính bạn.
Đức tin thật bắt đầu từ nơi bị bẻ gãy. Sự mạnh mẽ thật bắt đầu từ lúc biết đầu phục. Mọi cuộc cải cách thật đều khởi đầu bằng một người đã lại bên bờ sông, một mình với Chúa.

Cầu nguyện: Lạy Chúa kính yêu,
con không muốn sống một cuộc đời với đức tin giả tạo. Xin cho con can đảm để không trốn chạy khỏi nỗi đau, khỏi con người thật của mình, khỏi những điều con đã giấu kín quá lâu. Xin Chúa hãy đến, như Ngài đã đến với Gia-cốp, và làm điều chỉ mình Ngài mới có thể làm được: xin bẻ gãy điều cần bẻ gãy, chữa lành điều cần chữa lành, và thay đổi con để trở nên người mà Ngài muốn. Xin ban phước cho con, nhưng không theo điều con mơ ước, mà theo điều Ngài biết con thật sự cần. Con thành kính cầu nguyện trong danh Chúa Jêsus Christ, A-men

Quý thính giả thân mến, chúng ta không được dựng nên để sống một cuộc đời nhạt nhòa. Chúng ta được kêu gọi để được biến đổi, để trở thành người thắp sáng cho thế hệ kế tiếp.
Hãy để thế hệ trẻ thấy nơi bạn một đức tin dám đau, dám tin, và dám sống. Đừng đứng ngoài. Đừng chỉ quan sát. Hãy bước vào, đối mặt, vật lộn với Chúa, để chính bạn được đổi mới, và trở thành ngọn đuốc cho những người đang lạc lối. Chúa không tìm người hoàn hảo. Ngài tìm người sẵn sàng.

Mọi thắc mắc, góp ý hoặc dự phần dâng hiến cùng chương trình, xin hãy liên hệ với chúng tôi qua:

Chúc quý vị một ngày tốt lành. Thân chào và hẹn gặp lại quý vị vào chương trình ngày mai.

bình luận

Trở thành người đầu tiên bình luận cho bài viết này