Bước ra khỏi cái bóng cuộc ly hôn của cha mẹ

Dưỡng linh
01:57 24/07/2025

Oneway.vn – Cuộc ly hôn của cha mẹ từng khiến tôi sợ hãi hôn nhân, nhưng chính điều đó lại là bàn đạp đẩy tôi đi theo một hướng không ngờ tới.

(Ảnh: Everest)

Tôi vẫn nhớ đêm cha mẹ tôi ly thân. Anh tôi, Caleb, bước vào phòng và thì thầm rằng bố mẹ đang nói chuyện về việc ly hôn. Chúng tôi không bất ngờ.

Cả hai đều là tín hữu chân thành, nhưng cuộc hôn nhân 17 năm của họ đã trải qua cái chết của hai người con, thất nghiệp, bệnh tật, cô lập thuộc linh và khủng hoảng tài chính. Họ dần sống như hai người xa lạ.

Khi họ rời xa nhau, tôi có cảm giác mình cũng bị xé đôi. Trong suốt thời thơ ấu, tôi đã cầu xin Chúa giữ họ bên nhau; nhưng đến tuổi 13, tôi không thể chịu đựng nổi nữa. Tối đó, tôi ngồi trong phòng chờ đợi với Caleb, hy vọng mọi chuyện sẽ kết thúc.

Và nó đã kết thúc thật.

Bố bước vào, tay run, hơi thở dồn dập, và nói: “Bố mẹ quyết định ly hôn. Bố sẽ chuyển đi ngay đêm nay.”

Sau khi ông rời đi, Caleb ra sân sau và khóc một mình. Còn tôi, kỳ lạ thay, cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi tưởng rằng khi cuộc hôn nhân ấy chấm dứt, vết thương trong tôi cũng sẽ được chữa lành.

Câu chuyện cổ tích không có hậu

Sáu năm sau, mẹ tôi chia sẻ chứng đạo với một nhóm phụ nữ về cuộc ly hôn của bà. Bà mang về bản thu âm để anh em tôi nghe. Ban đầu, chúng tôi nghe với cảm xúc tê liệt. Nhưng càng nghe, những cảm xúc sâu kín bị chạm đến, nước mắt bắt đầu rơi.

Cuối buổi chia sẻ, Caleb nói một câu mà tôi không bao giờ quên: “Điều đó đâu có xảy ra với Hoàng tử và Lọ Lem.”

Trong trí tưởng tượng, tôi thấy Hoàng tử và Lọ Lem đang cãi nhau giữa sảnh khiêu vũ, chứ không còn khiêu vũ nữa. Anh ta lại dọa rời đi. Cô ấy bảo anh ta biến đi.

Từ đó, tôi hình thành niềm tin rằng: hôn nhân cổ tích không tồn tại.’

Khóa lại trái tim

Càng trưởng thành, tôi càng nhìn cuộc hôn nhân của cha mẹ bằng cặp kính đen tối hơn. Tôi quên mất những kỷ niệm vui vẻ, những lúc họ cùng hát ở nhà thờ, cùng dạy Kinh Thánh một cách sáng tạo và cùng cười đùa. Tôi chỉ còn lại một điều chắc chắn: Tôi sẽ không bao giờ để cuộc hôn nhân của mình giống như thế.

Tôi né tránh hẹn hò, không ở một mình với phụ nữ, và tránh cả những ai có vẻ thích mình. Tôi thậm chí tự gọi mình là “hoạn nhân vì Đấng Christ” (có lẽ bác sĩ tâm lý nên phân tích giúp tôi). Và lần duy nhất tôi thực sự hứng thú với một cô gái ở đại học, chúng tôi đã nói về hôn nhân trước cả khi hẹn hò lần đầu – và mọi thứ sụp đổ ngay sau đó.

Tôi cô đơn, tôi khát khao được yêu, nhưng nỗi sợ còn mạnh hơn tất cả, cho đến khi tôi gặp một “kẻ thù” bất ngờ: niềm đam mê.

Cô dâu xuất hiện

Năm nhất đại học, tôi quen thân với vợ chồng Shon và Beth Cunningham ở nhà thờ. Tình yêu của họ thật rõ ràng trong cách họ nhìn nhau, trò chuyện, chạm vào nhau và giải quyết bất đồng. Họ yêu và thích nhau, và tôi bắt đầu mong muốn một tình yêu như thế.

Điều đặc biệt là Shon có cách nhìn thần học sâu sắc về “Cô Dâu của Đấng Christ”. Với anh, đó không phải chỉ là hình ảnh ẩn dụ, mà là câu chuyện tình yêu thật sự – Chúa sẵn sàng chết để cứu người Ngài yêu. Anh nhìn cuộc hôn nhân với Beth như sự phản chiếu tình yêu ấy. Điều đó khiến tôi nhìn cây thập tự một cách mới: Chúa Jêsus không chỉ chết vì tội lỗi chúng ta – Ngài chết vì chúng ta, vì Hội Thánh, vì Cô Dâu của Ngài. Dù chúng ta đầy khiếm khuyết, Ngài vẫn ôm lấy chúng ta.

Chứng kiến tình yêu giữa Shon và Beth, tôi bắt đầu có can đảm để thử yêu.

Tình yêu thật sự

Tôi bắt đầu hẹn hò – một cách rất vụng về. Sau vài buổi, tôi lại tìm lý do để rút lui. Tôi không muốn mạo hiểm với người không “đáng” cho một đời. Tôi tìm kiếm một hình mẫu hoàn hảo: ngoại hình, trí tuệ, đức tin, gia đình lành mạnh, và sự hòa hợp. Nhưng chẳng có ai như vậy.

Trong khi lo tìm người “đủ chuẩn”, tôi không nhận ra chính mình cũng mang nhiều khiếm khuyết. Và điều đó lộ rõ khi tôi mắc một số sai lầm lớn trước khi gặp Raquel – người sau này trở thành vợ tôi. Tôi từ một “ứng viên tiềm năng” rơi xuống thành kẻ “không xứng đáng”.

Nhưng Raquel không nhìn tôi như vậy. Khi tôi thú nhận với cô những thất bại của mình, tôi tưởng cô sẽ bỏ chạy, nhưng không. Cô tôn trọng sự chân thật của tôi và chia sẻ cả những thất bại của cô. Cả hai chúng tôi đều không phải là “lựa chọn an toàn”.

Thế nhưng, chúng tôi vẫn yêu nhau, cưới nhau, cùng vượt qua ba lần chuyển nhà, ba đứa con, những xung đột, thiếu sót, bệnh tật và bao thử thách khác. Gần mười năm sau, tôi vẫn kinh ngạc vì chúng tôi đã dám chọn nhau.

Ván cược lớn nhất

Nhìn lại nhiều cuộc hôn nhân đổ vỡ, tôi học được một điều: không có cuộc hôn nhân nào là “cược chắc thắng”. Không có bảo hiểm, không có bảo đảm. Nhưng những người dám bước vào giao ước hôn nhân đang tham dự vào chuyện tình vĩ đại nhất lịch sử: không phải của Hoàng tử và Lọ Lem, mà là của Chúa Jêsus và Hội Thánh.

Hôn nhân kêu gọi chúng ta phó mình trong tay một người khác, dám mạo hiểm, dám thua – khi ma quỷ, thế gian và xác thịt tìm cách chia rẽ. Nhưng Chúa Jêsus, “Phu Quân chung thủy” đã đi trước. Ngài dang tay trên thập tự, mời gọi Cô Dâu Ngài đến, ngã vào vòng tay Ngài và ở lại trong tình yêu ấy. Ngài đánh đổi cả mạng sống để có được tình yêu. Và Ngài có thể ban cho ta dũng khí để làm điều đó.

Trong “The Four Loves”, C.S. Lewis viết:

“Yêu là trở nên dễ tổn thương. Hãy yêu bất cứ điều gì và tim bạn có thể bị bóp nghẹt, thậm chí tan vỡ. Nếu muốn giữ trái tim nguyên vẹn, đừng trao nó cho ai – kể cả một con vật. Hãy quấn nó bằng sở thích, xa hoa, tránh mọi ràng buộc. Cất nó trong chiếc hộp an toàn của ích kỷ. Nhưng ở đó, nó sẽ không tan vỡ mà sẽ trở nên bất khả xâm phạm, không thể cứu chuộc.”

Tôi đã có thể sống mãi dưới cái bóng tan vỡ của cha mẹ. Tôi đã có thể tự xem mình là nạn nhân và trốn tránh tình yêu. Nhưng nhờ ân điển của Đức Chúa Trời, tấm gương của Shon và Beth, và tình yêu của một người phụ nữ tốt lành, tôi đã bước vào một cuộc hôn nhân biết yêu, biết chiến đấu vì mục tiêu chung. Nhìn lại chặng đường đã qua, giờ đã quá muộn để Raquel và tôi quay lại.

Và tất nhiên, chúng ta không muốn làm vậy.

Bài: Joshua Rogers; Dịch: Hạ Nắng
(Nguồn: boundless.org)

bình luận

Trở thành người đầu tiên bình luận cho bài viết này