'Tôi không đủ tốt'

Dưỡng linh
08:54 12/04/2021

Oneway.vn - Tôi đang ngồi trong phòng tắm, thở khó nhọc, nước mắt chảy dài trên má. 'Tôi không đủ tốt', tâm trí tôi thì thầm. “Đúng vậy, tôi không đủ giỏi để làm bất cứ điều gì,” tôi bực bội hét lên một tiếng, rồi đập tay vào tường, càng khóc lớn hơn.

Tôi là sinh viên quốc tế đăng ký vào một trường học ở Hàn Quốc. Tôi định sẽ quay lại trường vào tháng 3 năm 2020 để tiếp tục năm cuối cấp sau kỳ nghỉ đông với gia đình ở Philippines, nhưng những hạn chế trong việc đi lại giữa các nước buộc tôi phải ở nhà. Điều đó có nghĩa là tôi phải hủy bỏ tất cả các kế hoạch, bao gồm cả dự án nghiên cứu, thực tập và vai trò lãnh đạo trong các ban ngành.

Tôi đã dành toàn bộ giai đoạn đầu cách ly xã hội để tìm kiếm những cơ hội mới, thay thế cho những cơ hội mà tôi đã phải hủy bỏ. Nhưng nhiều ngày trôi qua mà không có gì xảy ra, tôi càng chìm sâu vào lo lắng và tủi thân. Tôi bắt đầu nghĩ rằng mình vô dụng, không có giá trị, không có tương lai.

Trong nhiều tháng, tôi tuyệt vọng vì lo lắng, đến mức tôi đã khóc hàng giờ trên giường. Tôi trở nên cáu kỉnh với gia đình và nhiều lúc nổi cơn tam bành. Tôi ghen tị với những người bạn được quay trở lại trường trước cách ly và tiếp tục các hoạt động thường ngày.

Tôi từng nghĩ rằng mình sẽ trở thành sinh viên xuất sắc khi tham gia vào tất cả các hoạt động trường lớp. Nhưng tôi không nhận ra rằng tôi đã vô thức xây dựng danh tính của mình xung quanh thành tích học tập - thứ đã trở thành nguồn vui và an ninh lớn nhất của tôi. Và khi những thứ này không còn nữa, tôi cảm thấy mình như bị khiếm khuyết.

 

Tìm ra giá trị bản thân trong Chúa

Tôi luôn muốn trở thành một bác sĩ. Tôi nghĩ rằng cách chắc chắn nhất để đạt được mục tiêu này là có một danh sách dài thành tích. Điều này sẽ tăng thêm cơ hội được vào các trường y của tôi.

Nhưng khi bận rộn với đủ loại hoạt động, mối quan hệ của tôi với Đức Chúa Trời đã bị ảnh hưởng. Mặc dù tôi đang tích cực phục vụ trong Hội Thánh, mối tương giao cá nhân của tôi với Ngài đã không còn thân thiết.

Tôi ngày càng dành ít thời gian hơn để suy gẫm Lời Chúa hơn. Tôi cầu nguyện cách nửa vời. Tôi dùng mọi giây phút nhàn rỗi để kiếm thêm cơ hội làm việc, lên kế hoạch cho sự nghiệp và mơ mộng về tương lai xán lạn.

Tôi biện minh cho tất cả điều này bằng cách tự nhủ rằng: mình phải thành công để làm sáng danh Chúa và trở thành một nhân chứng tốt với người khác. Mặc dù thành công và thành tích không phải là xấu, và Đức Chúa Trời kêu gọi chúng ta hết lòng làm việc và tôn vinh Ngài trong mọi việc mình làm (Truyền-đạo 9:10; 1 Cô-rinh-tô 10:31), nhưng không có nghĩa là chúng ta để cho những điều đó chiếm luôn vị trí của Đức Chúa Trời trong đời sống mình.

Một ngày nọ, tôi lại lo lắng về việc học và nghề nghiệp của mình, thậm chí còn thất vọng và thất bại hơn bình thường. Tôi cảm thấy dường như không ai hiểu những gì mình thực sự phải trải qua, và không nhận được hỗ trợ từ những người tôi nhờ giúp đỡ. Nhưng tôi biết rằng Đức Chúa Trời sẽ không từ chối tôi, vì vậy tôi cầu nguyện với Ngài. Ngay cả trước khi thốt ra bất cứ lời nào, tôi đã nghe thấy Chúa nhẹ nhàng nói: "Hãy tìm giá trị của con trong Ta."

Vì vậy, tôi thú nhận rằng mình đã thờ hình tượng, và cầu xin Ngài tha thứ.

Chúa đã sử dụng những bước lùi này để tiết lộ tình trạng thực sự của tấm lòng tôi. Chúa Jêsus nói trong Ma-thi-ơ 6:21, “Vì của cải các con ở đâu, thì lòng các con cũng ở đó”. Tôi nhận ra rằng thành tích đã trở nên thần tượng của mình, bởi vì tôi không còn cảm thấy bình an khi Chúa cất những điều đó khỏi tôi”.

Nhưng đó chưa phải là kết thúc. Vài ngày sau khi cầu nguyện, tôi lại lo lắng. Tôi bắt đầu dành nhiều thời gian hơn để đọc Kinh Thánh và cầu nguyện, nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn cố chấp giữ mong muốn thành đạt của mình. Tôi lại bị choáng ngợp bởi hoàn cảnh và mất tập trung vào Ngài một lần nữa.

Một ngày nọ, nỗi lo lắng nghiêm trọng đến mức mọi người phải đưa tôi đến phòng cấp cứu vì ngực tôi nặng trĩu và cảm thấy khó thở. Ơn Chúa, các bác sĩ đã giải quyết vấn đề nhanh chóng và tôi được đưa về nhà sau vài giờ. Nhưng đó là một lời cảnh tỉnh lớn dành cho tôi.

Thi Thiên 23 vẽ nên bức tranh tuyệt vời về sự an nghỉ và thỏa lòng: “Đức Giê-hô-va là Đấng chăn giữ tôi; tôi sẽ chẳng thiếu thốn gì. Ngài khiến tôi an nghỉ nơi đồng cỏ xanh tươi, Dẫn tôi đến mé nước bình tịnh. Ngài bổ lại linh hồn tôi” (Thi thiên 23:1-3). Nhìn lại bản thân, tôi thấy sức khỏe của mình đang ở mức tồi tệ nhất, về cả thể chất, tinh thần và cảm xúc, bởi vì tôi đã lạc lối khỏi Đấng Chăn Giữ tôi.

Cảm ơn Chúa, Ngài đã tìm thấy tôi tại nơi tôi đang lầm lạc. Sau nhiều tháng trời sống trong vòng luẩn quẩn của tủi thân và lo lắng, cuối cùng tôi đã từ bỏ thần tượng và quay về với Đấng Chăn Giữ tôi.

 

Con của Vua

Trong vài tháng qua, tôi được nhắc nhở rằng Đức Chúa Trời là Vua muôn loài và là Cha nhân từ, Ngài luôn quan tâm đến lợi ích của chúng ta (Phục truyền luật lệ ký 10: 12-13).

Kẻ thù đã sử dụng thần tượng của tôi để đánh lạc hướng tôi khỏi Đức Chúa Trời và những phước hạnh tuyệt vời tôi có trong Ngài. Tôi biết ơn vì Ngài đã thay thế suy nghĩ "Tôi không đủ tốt” bằng lời an ủi: “Con là con yêu dấu của Cha ”.

Khi quyết định nghỉ ngơi trong danh tính là con gái Ngài, tôi đã thấy tình yêu Ngài tràn ngập trong cuộc đời tôi thế nào.

Mặc dù tôi đã không đặt Chúa lên vị trí ưu tiên trong một thời gian dài, nhưng Ngài vẫn hằng chăm sóc cho vết thương tôi trong những tháng qua. Chúa không chỉ chữa lành tâm linh, Ngài còn phục hồi sức khỏe thể chất cho tôi. Ngài đã cải thiện trạng thái trầm cảm và thay thế những cơn lo lắng bằng sự bình an “vượt quá mọi sự hiểu biết” (Phi-líp 4:7).

Khi tôi kinh ngạc trước sự hiện diện của Cha Thiên Thượng, mỗi buổi sáng trở nên tràn đầy hy vọng. Giờ đây, tôi có thể tìm thấy niềm vui trong những khoảnh khắc bên gia đình, và Chúa đã dạy cho tôi những cách mới để phục vụ người thân yêu của mình. Tôi cũng bắt đầu có những cuộc trò chuyện ý nghĩa hơn với bạn bè.

Vào tháng 9 năm 2020, sáu tháng sau khi bắt đầu cách ly xã hội, Chúa đã ban cho tôi những cơ hội mới qua internet. Tuy nhiên, tôi tiếp tục phải đối mặt với nhiều bất ổn trong việc học. Nhiều lần tôi bị cám dỗ và lo lắng, nhưng Chúa luôn nhắc nhở tôi: “Con là con yêu dấu của Cha”. Ngay cả khi Ngài không mở thêm bất kỳ cơ hội nào cho tôi, hoặc sự nghiệp mà tôi đã lên kế hoạch không thành công, tôi biết rằng tôi vẫn có giá trị, có tương lai trong Ngài.

 

Đặt Chúa trên tất cả

Bất cứ khi nào bị cám dỗ đặt thành tích cao hơn Chúa, tôi lại được nhắc nhở rằng việc từ bỏ thần tượng không phải là chuyện một sớm một chiều. Chúng ta phải cố gắng mỗi ngày. Chúng ta phải đặt Chúa lên trên hết, mỗi ngày.

Thật khó khăn, nhưng chúng ta mọi sự giúp đỡ mình cần: Đức Chúa Trời ban phước cho chúng ta qua Đức Thánh Linh để hướng dẫn chúng ta (Giăng 14: 15-17), Kinh Thánh để dạy dỗ chúng ta (2 Ti-mô-thê 3: 16-17), Hội Thánh để khích lệ và giúp chúng ta có trách nhiệm (1 Tê-sa-lô-ni-ca 5:11; Gia-cơ 5:16). Nếu chúng ta thờ hình tượng, thì Ngài thành tín để tha thứ (I Giăng 1:9). Trong Đấng Christ, những khó khăn bủa vây không bao giờ giành phần thắng (Giăng 16:33).

Đặt Chúa trên tất cả là vì lợi ích của chúng ta. Nhưng quan trọng hơn, vì Ngài xứng đáng được chúng ta tôn ngợi ở nơi cao nhất. Nguyện chúng ta cùng tất cả con cái Đức Chúa Trời cùng nhau hát lên rằng: “Hãy tôn Đức Giê-hô-va vinh hiển xứng đáng cho danh Ngài; Hãy mặc trang sức thánh mà thờ lạy Đức Giê-hô-va!” (Thi thiên 29: 2).

Bài: Isabel Crisostomo; dịch: Nhạn Võ
(Nguồn: ymi.today)

bình luận

Trở thành người đầu tiên bình luận cho bài viết này