Khi cuộc sống trải qua những giờ thử thách, dễ lắm chúng ta cảm thấy nghi ngờ, lung lay trong đức tin. Bài học hôm nay đem đến cho bạn sự khích lệ từ kinh nghiệm của chính tác giả, được Chúa phục hồi và ban cho sự xác quyết đức tin từ những thời khắc quyết định.

Trong ngày đó, Ta sẽ dựng lại
Nhà tạm của Đa-vít đã bị sụp đổ
Và tu bổ lại những chỗ đổ nát của nó.
Ta sẽ dựng lại những nơi hoang tàn
Và xây nó lại như ngày xưa” (A-mốt 9:11)

“Tại sao mẹ còn ngồi đây? Sao mẹ không thể chết quách đi cho rồi?” - Những lời mẹ tôi thều thào khi đang ở giai đoạn giữa của bệnh Alzheimer làm tôi kinh hoàng. Tôi cứ nghĩ đó là một cuộc điện thoại bình thường, chỉ muốn nói chuyện với mẹ, nhưng ngờ đâu nó lại dẫn tới một bước ngoặt đáng sợ như vậy?

Tôi đã mất ba cũng vì căn bệnh Alzheimer này. Giờ đây, chứng kiến cảnh mẹ tôi phải chiến đấu với cùng một trận chiến, và nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra càng khiến tôi nhói lòng. Là con gái của mẹ và là người trực tiếp chăm sóc mẹ, tôi sợ rằng tôi sẽ không thể chịu đựng nỗi nếu căn bệnh ấy khiến mẹ rời xa tôi mãi mãi.

Hai năm sau đó, vị bác sĩ trực cấp cứu tại bệnh viện đến gặp tôi và nói tình hình mẹ rất nguy cấp, liệu ông có nên làm mọi biện pháp để giúp bà hồi tỉnh, hay nên để bà ra đi thanh thản. Làm sao tôi có thể trả lời bác sĩ cho được. Đây là điều quá lớn và khó cho tôi. Tôi đã cầu nguyện với Chúa trong hàng tháng liền, xin Ngài đừng để mẹ chịu khổ thêm nữa. Nhưng khi nói với bác sĩ là hãy để mẹ ra đi cách bình an, thì trong lòng tôi trào dâng những cảm xúc kinh sợ khó tả.

Một y tá dẫn tôi vào phòng cấp cứu để nhìn mẹ lần cuối trong khi nhịp tim bà yếu dần. Tôi cảm thấy nghẹn ngào, khó thở. Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc, tiến gần lại mẹ, hôn chào tạm biệt mẹ, nắm chặt tay mẹ với đôi mắt ướt đẫm.

Lời Chúa trong A-mốt 9:11 phán:
“Trong ngày đó, Ta sẽ dựng lại
Nhà tạm của Đa-vít đã bị sụp đổ
Và tu bổ lại những chỗ đổ nát của nó.
Ta sẽ dựng lại những nơi hoang tàn
Và xây nó lại như ngày xưa”

Mẹ tôi không còn phải khổ sở với căn bệnh Alzheimer quái ác đó nữa. Người bạn đồng hành cùng tôi suốt 58 năm cuộc đời giờ đây được yên nghỉ. Nhưng chính tôi lại cảm thấy đau đớn, tan nát vì xa mẹ. Tôi thắc mắc, nghi ngờ, liệu Chúa có thật không, liệu thiên đàng có thật không?

Có những thời khắc mang tính quyết định làm thay đổi định hướng trong cuộc đời chúng ta. Với tôi, một trong những thời khắc đó là khi tôi nhận ra nhu cầu cần đến Chúa Cứu Thế và hiểu rằng Chúa Giê-xu đang đứng đó, gõ cánh cửa lòng của tôi, chờ đợi tôi mở cửa ra cho Ngài bước vào. Khi tôi mở cửa lòng mình cho Chúa, cuộc đời tôi hoàn toàn thay đổi từ trong ra ngoài. Chúa đổ đầy cuộc đời tôi bằng Thánh Linh Ngài, tội lỗi của tôi được tha thứ.

Mẹ của tôi cũng đã mở cửa lòng mình ra với Chúa như vậy. Thế nên tôi thường nói với mẹ, “Khi Chúa Giê-xu gọi mẹ thì mẹ có thể về nhà với Ngài".

Dù biết mẹ tin Chúa Giê-xu và được về ở với Chúa là điều phước hạnh, nhưng để nói với bác sĩ là hãy cho bà ra đi nhẹ nhàng thì thực sự là một thời khắc quyết định, thời khắc thử thách cho đức tin tôi. Tôi nghĩ về tên cướp bị đóng đinh với Chúa trên thập tự giá. Đức Chúa Giê-xu nói với người này rằng: “Thật, Ta bảo con, hôm nay con sẽ được ở với Ta trong Pa-ra-đi” (Lu-ca 23:43).

Tôi tin vào lời phán đó của Chúa và mỗi đêm tôi cầu nguyện với mẹ theo lời cầu nguyện của Chúa Giê-xu trong Ma-thi-ơ 6:10, xin “Ý Cha được nên, ở đất như ở trời”.

Hai mươi phút sau khi mẹ tôi trút hơi thở cuối cùng, tôi cảm thấy ngón tay trỏ của mẹ co quắp lại và thấy một tia lửa trắng bắn ra từ đầu ngón tay đã truyền một luồng tĩnh điện qua tôi. Trên người mẹ hoàn toàn không còn dây nhợ, thiết bị máy móc nào nữa. Một lát sau, căn phòng trở nên trống rỗng. Tôi thầm biết ơn Đấng Tạo Hóa vì sự thành tín của Ngài trong những thời khắc mang tính quyết định.

Phải chăng lúc tay mẹ co giật là thời điểm mẹ được về ở với Chúa? Phải chăng tia lửa trắng phát ra đó là dấu hiệu hay ít nhất cũng là biểu tượng cho thấy linh hồn mẹ được cất lên Thiên đàng? Phải chăng Chúa đang cho tôi một cái nhìn thoáng qua về sự sống sau cái chết?

Những thời khắc quyết định giúp tôi xác quyết niềm tin rằng Chúa có thật và Thiên đàng là thật. Chúa không có nghĩa vụ phải cho tôi những thời khắc như vậy, nhưng vì Ngài yêu tôi, Ngài muốn giúp tôi xác quyết niềm tin của mình, nên Ngài cho tôi những trải nghiệm và cảm nhận như thế. Khi tôi thực sự tin cậy nơi tình yêu đời đời của Ngài, tin rằng “nước Cha được đến, ý Cha được nên, ở đất như trời", tôi sẽ kinh nghiệm ân điển trong sự hiện diện Ngài.

Cũng giống như khi xưa Chúa đã phục hồi Đa-vít và dòng dõi ông thể nào, thì Ngài cũng phục hồi đời sống thuộc linh của tôi thể ấy. Tôi tin rằng Thánh Linh Chúa sẽ đồng hành và dẫn dắt tôi vào trong vinh quang Ngài.

Cầu nguyện: Cảm ơn Chúa vì những lúc con yếu đuối, nghi ngờ, Ngài vẫn không rời bỏ con. Cảm ơn Chúa vì có những thời khắc quyết định trong đời để đức tin con được xác quyết nơi Ngài. Xin giúp con yêu Chúa và trung tín theo Ngài trọn đời. Con cầu nguyện, trong danh Chúa Giê-xu Christ. A-men.

Trong hành trình đức tin của mình, đâu là những thời khắc quyết định mà Chúa ban để giúp đức tin bạn được phục hồi, xác quyết. Nếu giờ này Chúa cho bạn nhớ lại những thời khắc như vậy, bạn có thể chia sẻ để khích lệ đức tin của những ai quanh mình.

Bạn thân mến, nếu bạn muốn tìm hiểu thêm về Chúa hoặc nếu bạn có những khó khăn, trăn trở nào cần chia sẻ với chương trình, hãy để lại bình luận ở cuối bài, inbox tại fanpage của Facebook, hoặc gửi email về địa chỉ: [email protected]. Chúa Giê-xu yêu bạn. Chương trình rất mong được kết nối với bạn.

bình luận

Trở thành người đầu tiên bình luận cho bài viết này