Nếu hỏi bạn nhớ nhất điều gì từ thời thơ ấu ở với ba mẹ mình, bạn sẽ trả lời như thế nào? Liệu đó có phải là đức tin, là đời sống tin kính của ba mẹ dẫn dắt bạn đến với Chúa? Hay đó là những sự nóng giận, la hét khiến bạn sợ hãi và ngày càng lìa xa Chúa? Và nếu câu hỏi này dành cho các con bạn thì chúng sẽ trả lời như thế nào?
“Hãy dạy cho trẻ thơ con đường nó phải theo, để khi trở về già, nó cũng không lìa khỏi đó.” (Châm ngôn 22:6)
Đó dường như vẫn là một buổi sáng bình thường, ngoại trừ việc đôi giày của cậu bị biến mất. Dickie rùng mình khi nghĩ đến việc sẽ lại đến trường muộn và sợ ba mẹ khiển trách. Đôi tai bé bỏng của cậu đã cam chịu những lời cay nghiệt của họ về những thiếu sót và thất bại của mình.
Cậu lục lọi tủ quần áo thưa thớt của mình lần cuối, lấy áo khoác ra khỏi sàn và phát hiện ra một đôi giày tennis rách nát. Dickie nhanh chóng mang giày vào, nhón chân xuống cầu thang, trượt ra khỏi cửa trước và bắt đầu đi bộ đến trường tiểu học.
Thời gian ở trường là một ngày yên ổn của Dickie. Vào cuối ngày, cậu tạm biệt bạn bè, đi bộ về nhà, bước lên các bậc thềm và đứng trong sự hoài nghi khi mở cửa. “Mọi người đâu cả rồi?”
Lang thang từ phòng này sang phòng khác, cậu cất tiếng gọi ba mẹ. Không một ai. Không một đồ vật nào. Căn nhà trống trơn. Dickie đã ở đó và chờ đợi cho đến khi ba mẹ cậu quay lại. Không hiểu vì sao mà ba mẹ cậu lại quên nói với cậu rằng họ đã chuyển đi nơi khác.
Khi ba tôi, Dickie kể tôi nghe câu chuyện này, lòng tôi đau nhói. Nhưng nó giúp tôi hiểu lý do tại sao ba lại khắc nghiệt với tôi về những thiếu sót và thất bại của tôi. Ba không thể đưa cho tôi những gì ông không có. Và ba đang mô phỏng theo những gì mà ba được dạy.
Khi các con trai tôi còn nhỏ, tôi luôn nói với chúng rằng tôi yêu chúng. Khi chúng làm những điều ngu ngốc, tôi không bao giờ nói với chúng rằng chúng ngu ngốc. Nhưng tôi đã hét lên rất nhiều, nhắc nhở chúng về bất kỳ thiếu sót hoặc thất bại nào, và truyền lại di sản thế hệ của ông bà tôi. Tôi khinh thường cách tôi đối xử với con cái mình, nhưng cho dù tôi có cầu nguyện thế nào đi chăng nữa, mỗi lần thấy sữa bị đổ ra ngoài thì tôi vẫn tiếp tục với những lời khiển trách.
Tôi đã có một mối quan hệ cá nhân với Chúa Giê-xu, nhưng tại sao tôi không thể ngừng la hét? Chắc chắn tôi đã không “dạy cho trẻ thơ con đường nó phải theo, để khi trở về già, nó cũng không lìa khỏi đó” (Châm ngôn 22:6). Thay vào đó, tôi đã dẫn chúng đến với cảm xúc tổn thương mà ba tôi và chính tôi đã trải nghiệm.
Chúa Giê-xu nói, “Hãy để các con trẻ đến cùng Ta, đừng ngăn cản chúng; vì vương quốc Đức Chúa Trời thuộc về những người giống như con trẻ ấy” (Lu-ca 18:16).
Tôi có ngăn trở con cái mình bởi di sản của những lời nói cay nghiệt và thiếu kiên nhẫn? Liệu chúng có quay lưng lại với Chúa vì chúng cảm thấy muốn quay lưng lại với tôi? Liệu chúng có truyền lại hành vi mà chúng kinh nghiệm từ cha ông cho con cái mình?
Khi các con trai tôi còn là thanh thiếu niên, tôi tiếp tục cầu nguyện để được giải thoát khỏi sự la hét và xin Chúa bảo vệ chúng khỏi những lời cay nghiệt của tôi.
Chúa nói, “Đừng nhớ lại những việc đã qua, cũng đừng nghĩ đến chuyện thuở trước. Nầy, Ta sắp làm một việc mới! Bây giờ nó đang hiện ra mà các con không biết sao? Ấy là Ta sẽ vạch một con đường trong hoang mạc, và khiến những dòng sông chảy nơi đất khô cằn.” (Ê-sai 43:18-19)
Tôi ước rằng phải chi tôi nhận biết điều này sớm hơn, nhận biết rằng Ngài cho phép tôi thoát khỏi quá khứ, gạt sang một bên những sai lầm của tôi và của tổ tiên tôi, và chấp nhận một cách mới để bước đi tiếp cuộc đời!
Khi các con trai của tôi trưởng thành, tiếng la hét đã biến mất. Nhưng câu hỏi khó nhất của tôi vẫn còn. Có phải tôi đã ngăn trở con mình khao khát Chúa? Liệu chúng có cảm thấy tan vỡ vì những lời nói của tôi? Nếu tôi đứng cạnh các con trai của tôi trước gương, liệu chúng có nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của Chúa Giê-xu không? Liệu chúng sẽ nhìn thấy di sản nơi tôi là một người dễ tức giận hay là người dẫn dắt chúng đến với Chúa?
Lời Chúa trong 2 Cô-rinh-tô 3:18 cho tôi hy vọng:
“Tất cả chúng ta đều ... được biến đổi trở nên giống như hình ảnh Ngài, từ vinh quang đến vinh quang”
Không ai trong chúng ta là hoàn hảo trong cuộc sống này. Chúng ta đều đang trong quá trình biến đổi. Sẽ không bao giờ là quá muộn để dẫn dắt các con tôi đi sâu hơn vào một di sản đức tin.
Tôi đã xin các con tha thứ và hỏi chúng điều gì các con nhớ nhất khi còn nhỏ? Câu trả lời của các con chính là tôi đã sống đúng với đức tin của mình, luôn có mặt mỗi khi các con cần và yêu thương các con hết lòng. La hét không có trong danh sách những điều mà chúng liệt kê!
Còn nếu bạn hỏi tôi về ba tôi? Ông đang ở trên Thiên đàng và ông vẫn là người tôi ngưỡng mộ nhất.
Cầu nguyện: Cảm ơn Chúa vì Ngài đang biến đổi con mỗi ngày. Con nhận biết sự yếu đuối, bất toàn của mình. Xin Thánh Linh Chúa thay đổi con mỗi ngày trở nên giống như Chúa Giê-xu càng hơn, để con có thể bày tỏ và truyền lại di sản đức tin của mình. Con cầu nguyện, trong danh Chúa Giê-xu. Amen.
Bạn thân mến, sẽ không bao giờ là quá muộn để dẫn dắt con cái mình bước vào một di sản đức tin phong phú và quý giá. Hãy sống và bày tỏ đức tin của mình ngay trong chính gia đình của bạn, từ lời ăn, tiếng nói, và thái độ với vợ, chồng và các con.
Bạn thân mến, nếu bạn muốn tìm hiểu thêm về Chúa hoặc nếu bạn có những khó khăn, trăn trở nào cần chia sẻ với chương trình, hãy để lại bình luận ở cuối bài, inbox tại fanpage của Facebook, hoặc gửi email về địa chỉ: [email protected]. Chúa Giê-xu yêu bạn. Chương trình rất mong được kết nối với bạn.
bình luận