“Tôi đã học về tình yêu Chúa từ những đứa trẻ không nói”: Tâm tình của một giáo viên dạy trẻ tự kỷ

Việt Nam
03:20 20/11/2025

Oneway.vn – “Chúng ta yêu, vì Chúa đã yêu chúng ta trước” (1 Giăng 4:19).

Người ta nói nghề giáo là nghề trồng người. Nhưng với giáo viên dạy trẻ đặc biệt, đôi khi cảm giác giống như… trồng cây trong bóng râm: mình chăm, mình tưới, mình kiên trì, nhưng hoa nở lúc nào thì mình không đoán được.

Hành trình không dễ nhưng đầy ý nghĩa

Tôi vẫn còn nhớ như in ngày đầu bước chân vào “nghề”. Một bé tự kỷ năm tuổi nằm dài dưới sàn lớp tôi, khóc đến tím mặt. Em đạp chân, đập tay, miệng không phát được một từ nào. Còn tôi thì ngồi bên cạnh, hai tay run lên vì bất lực. Khoảnh khắc ấy, một câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôI “Làm sao để bước vào thế giới của con?”

Nhiều người nghĩ nghề giáo đã vất vả, nhưng nghề dạy trẻ đặc biệt: tự kỷ, chậm nói, khó khăn học tập,… đôi khi còn khiến người ta gục xuống trong im lặng. Có những ngày tôi trở về nhà với áo bị kéo giãn, tay đầy vết cào, đầu óc như muốn nổ tung. Có những đêm tôi nằm nhìn trần nhà và nghĩ: “Chúa ơi, con có đang đủ tốt để làm công việc này không?”

Có bé không hề nhìn tôi, dù chỉ một giây; Có bé xoay bánh xe hàng giờ, như thể vũ trụ của con chỉ nằm trong vòng tròn đó; Có bé không hiểu lời tôi nói; cũng không hiểu rằng tôi đang cố yêu con. Và tôi — một người lớn, một giáo viên nhiều lúc thấy mình… bé nhỏ đến mức vô nghĩa. Những câu hỏi quay cuồng trong tôi: “Làm sao dạy một đứa trẻ không muốn học?”; “Làm sao yêu một đứa trẻ không biết đáp lại?”; “Tương lai của các em sẽ đi về đâu?”,…

Thật đặc biệt, trong chính những câu hỏi, những vật lộn ấy, Chúa bắt đầu dạy tôi theo một cách rất khác – qua từng đứa trẻ mà tôi tưởng mình đang dạy.

Khi các em không nói, Chúa nhắc tôi về những lúc tôi cũng im lặng với Ngài. Khi các em không nghe, Chúa nhắc tôi về những ngày Ngài dạy, còn tôi thì mải bận lo cho riêng mình. Khi các em phản ứng mạnh với những điều rất nhỏ và tôi thấy mình cũng từng phản ứng y như vậy trước những thử thách Chúa cho phép xảy ra. Khi các em không đáp lại, Chúa dạy tôi thế nào là tình yêu vô điều kiện.

Và khi một em tiến bộ chỉ một chút – một từ, một ánh nhìn, một hành vi giảm đi, tôi vui đến mức chỉ muốn cảm tạ Chúa ngay lập tức. Chúa nhẹ nhàng nhắc tôi: “Ta cũng vui như vậy khi con thay đổi dù chỉ một chút.” Tôi nhận ra, chăm một đứa trẻ đặc biệt không chỉ là dạy. Đó là cách Chúa dạy lại chính tâm hồn tôi.

Khi nỗi lo lớn hơn cả sức mình: “Rồi ai sẽ ở lại cạnh những đứa trẻ?”

Có những đêm tôi nằm nhìn trần nhà, lòng nặng như đá. Không phải vì mệt, mà vì thương một đứa trẻ đến đau nhói. Tôi tự hỏi: “Sau này chúng sẽ ra sao? Ai sẽ hiểu chúng, yêu chúng, kiên nhẫn với chúng như mình vẫn cố gắng mỗi ngày?”.

Và Chúa dịu dàng nhắc tôi, chính Ngài đã tạo nên chúng ta và Ngài có kế hoạch cho từng người.  Chúa Jêsus là Người Thầy không bao giờ bỏ rơi học trò. Ngài bước đến với những người bị xã hội xem là “khó”, “không đáng để đầu tư”,… Ngài chạm vào, Ngài nhìn thấy giá trị, Ngài biến đổi. Việc của tôi không phải là gồng mình, mà là cầu thay, đặt từng đứa trẻ trong tay Ngài và để Ngài dẫn dắt.

Hay khi cảm giác “mình chẳng làm được gì cả”, Lời Chúa trở thành điểm tựa:

“Tôi làm được mọi sự nhờ Đấng ban năng lực cho tôi.” (Phi-líp 4:13)

“Nhưng ai trông đợi Đức Giê-hô-va chắc chắn được sức mới.” (Ê-sai 40:31)

Tôi hiểu rằng, tôi không thể tự mình thay đổi một đứa trẻ. Tôi không thể tự tạo ra tiến bộ. Tôi không thể tự gánh hết trách nhiệm trong tương lai của các em. Nhưng Chúa làm được. Tình yêu của Ngài không mệt mỏi. Sự kiên nhẫn của Ngài không bao giờ cạn. Và Ngài cho tôi một phần rất nhỏ trong công việc lớn lao của Ngài: đồng hành với những trẻ bé nhỏ mà Ngài yêu thương.

Chúa Jêsus – Người Thầy mà tôi cần trước khi tôi làm thầy của ai đó

Khi tôi thấy mình bất lực, tôi nhớ đến Người Thầy đã cúi xuống rửa chân cho các môn đồ. Khi tôi thấy mình mệt mỏi, tôi nhớ đến Đấng đã chạm vào những người mà không ai dám lại gần. Khi tôi muốn buông tay, tôi nghe vang lên lời Ngài: “Các con gọi Ta là Thầy, là Chúa. Các con nói rất đúng, vì Ta thật như vậy.” (Giăng 13:13)

Tôi không thể tự biến mình thành giáo viên giỏi hơn. Nhưng tôi có thể để Chúa biến trái tim mình trở nên giống Ngài hơn. Từng ngày, tôi học cách để bước theo dấu chân của Người Thầy lớn nhất lịch sử – Chúa Jêsus, Đấng đã dạy bằng tình yêu, sự nhẫn nại, và hy sinh đến cuối cùng.

Trong thế giới của những đứa trẻ đặc biệt, tôi học rằng:

– Kiên nhẫn là ngôn ngữ mạnh hơn mọi kỹ thuật.

– Lắng nghe là cách yêu thương thiết thực nhất.

– Ngồi xuống ngang tầm là cách bước vào thế giới của các em.

– Mỗi điều nhỏ bé đều có thể trở thành hạt giống Chúa gieo trong lòng các em.

Giáo viên Cơ Đốc – người gieo hạt giống yêu thương thầm lặng

Dù là giáo viên mầm non, tiểu học, trung học, hay giáo viên đặc biệt, thì nghề giáo luôn là sự kêu gọi. Chúng ta không chỉ dạy kiến thức. Chúng ta gieo vào bản chất, gieo niềm tin, gieo hy vọng.

Một giáo viên Cơ Đốc không chỉ đứng lớp, mà còn đứng trong khoảng không thuộc linh nơi mình âm thầm cầu thay cho từng đứa trẻ. Chúng ta cầu nguyện cho sự bình an của lớp học. Cầu nguyện để Chúa dùng sự hiện diện của mình như muối và ánh sáng. Cầu nguyện để Chúa cho mắt mình thấy giá trị của từng học sinh như Ngài nhìn chúng. Và những lời cầu nguyện âm thầm đó chính là món quà lớn nhất mà một giáo viên có thể trao cho học trò.

Tình yêu của Chúa đã dạy tôi cách yêu những đứa trẻ không nói

Qua từng giọt nước mắt, từng giờ đứng lớp, từng lần kiệt sức… tôi nhận ra Chúa đang dùng chính những đứa trẻ ấy để dạy tôi về một tình yêu chậm nóng giận, đầy kiên nhẫn, không bỏ cuộc, không tính toán, luôn chủ động đi bước trước.

Nguyện rằng Ngày Nhà Giáo năm nay, mỗi giáo viên, đặc biệt là những người đang lặng lẽ làm công việc “trồng cây trong bóng râm” được nhắc nhớ rằng: Chúa thấy, Chúa biết, Chúa đang đồng hành. Và chính Ngài sẽ ban “mùa gặt đúng thời”.

Bài: Charis An

bình luận

Trở thành người đầu tiên bình luận cho bài viết này