Con người từ đâu mà có?
Oneway.vn - “Vậy Đức Chúa Trời dựng nên loài người theo hình ảnh Ngài. Ngài dựng nên loài người theo hình ảnh Đức Chúa Trời. Ngài dựng nên người nam và người nữ.” (Sáng Thế 1:27)
1. Con người là gì?
Con người là tạo vật do Đức Chúa Trời dựng nên theo hình ảnh Ngài. Con người thông minh hơn muôn loài vạn vật, vì Đức Chúa Trời không những phú cho con người một thân xác mà còn có linh hồn.
“Vậy Đức Chúa Trời dựng nên loài người theo hình ảnh Ngài. Ngài dựng nên loài người theo hình ảnh Đức Chúa Trời. Ngài dựng nên người nam và người nữ.” (Sáng Thế 1:27)
“Đức Chúa Trời dùng bụi đất nắn nên con người, rồi hà sinh khí vào lỗ mũi, con người bèn trở nên một sinh vật có linh hồn. (Sáng Thế 2:7).
2. Nhiều người cho rằng con người tiến hóa từ loài khỉ?
Theo đức tin của chúng ta và theo Kinh Thánh thì điều đó không đúng. Khỉ là loài vật, còn chúng ta là loài người. Giả như có ai nói rằng, “Ông tổ của bạn là một con khỉ đực,” có lẽ chúng ta cảm thấy tự ái bị tổn thương ngay. Lương tri tự nhiên của chúng ta lập tức không chấp nhận điều ấy.
Hơn nữa, tự cổ chí kim, cho dù khoa học đã khám phá ra nhiều điều tuyệt vời, chưa hề có ai có thể chứng minh được khỉ biến thành người hoặc khỉ sinh ra người bao giờ. Đó là một giả thuyết sai lầm nhằm phủ nhận lẽ thật về Đức Chúa Trời, Đấng dựng nên muôn loài vạn vật, trong đó có loài người chúng ta. Kinh Thánh đã dạy rõ rằng loài nào sinh ra loài nấy. Loài khỉ không thể sinh ra loài người hay từ từ tiến hóa qua nhiều thế hệ mà thành người được.
“Đức Chúa Trời phán: “Nước phải đầy dẫy sinh vật và phải có chim bay trên trời!”. Đức Chúa Trời tạo các loài thủy quái, mọi loài sinh vật đầy dẫy dưới nước tùy theo loại, và các loài chim có cánh tùy theo loại. Đức Chúa Trời thấy điều đó là tốt. Đức Chúa Trời ban phước cho chúng và bảo: “Hãy sinh sản, tăng thêm; sinh đầy dẫy dưới biển. Các loài chim hãy gia tăng trên đất”. Đó là buổi chiều và buổi sáng ngày thứ năm.Đức Chúa Trời phán: “Đất phải sinh các sinh vật tùy theo loại, các súc vật, các loài bò sát và thú rừng tùy theo loại!” thì có như vậy” (Sáng-thế-ký 1:20-24)
3. Linh hồn là gì?
Linh hồn là phần tinh anh, không thấy được, nhưng thực hữu, và trường tồn của con người.
4. Có thật là có linh hồn không?
Nếu không có linh hồn, con người sẽ không ra người nữa mà chỉ là cái xác không hồn. Linh hồn ở trong con người mới làm con người trở nên có giá trị.
5. Linh hồn ở đâu?
Linh hồn ở trong thân xác chúng ta. Khi linh hồn ra khỏi thân xác,
con người chỉ còn là cái xác chết, hết có giá trị, và ai cũng sợ.
6. Làm thế nào tôi biết rằng tôi có linh hồn?
Nếu bạn có lý trí, ý chí, tình cảm, và lương tâm, bạn biết rằng bạn đang có một linh hồn. Linh hồn là phần tinh anh, vô hình, vô dạng, không thể thấy được bằng mắt, nhưng lại rất thực của con người bạn. Lý trí, ý chí, tình cảm, và lương tâm là những phần của linh hồn. Bạn không thấy những phần đó, nhưng chúng có thật. Những điều như tự ái, giận hờn, yêu thương, buồn bã, vui mừng, cảm động, v.v. là những biểu lộ của linh hồn.
7. Linh hồn sẽ tồn tại bao lâu?
Linh hồn sẽ trường tồn mãi mãi, hoặc ở trong thân xác bạn, hoặc ở ngoài thân xác bạn. Vì linh hồn không phải là vật chất, nên linh hồn sẽ không bị mai một với thời gian.
8. Linh hồn sẽ ở trong thân xác bao lâu?
Linh hồn sẽ ở trong thân xác bạn cho đến khi bạn qua đời. Qua đời hay chết tức là lúc linh hồn lìa khỏi thân xác.
9. Linh hồn lìa khỏi thân xác rồi sẽ đi đâu?
Có hai trường hợp xảy ra:
9.1 Người tin thờ Chúa
Khi một người đã tin thờ Chúa và cứ trung tín thờ phượng Ngài cho đến lúc qua đời thì khi lìa đời linh hồn của người đó sẽ được cứu rỗi, tức là được tiếp về với Chúa trên thiên đàng.
Do chúng ta có niềm tin vững vàng đó, nên chúng ta mong muốn thà được rời khỏi thân xác nầy để về ở với Chúa là hơn. Thế thì dù ở trong thân xác nầy, dù ra khỏi, mục đích của chúng ta vẫn là làm vui lòng Chúa. (2 Cô-rinh-tô 5:8-9).
Tôi đang bị giằng co giữa hai điều: một đàng thì muốn được ra đi để ở với Chúa Cứu-thế, đó là điều tốt hơn cho tôi, một đàng thì cứ tiếp tục ở lại trong thân xác, đó là điều cần thiết hơn cho anh chị em. (Phi-líp 1:23-24).
9.2 Người không tin thờ Chúa
Khi một người không tin Chúa qua đời, linh hồn của người ấy sẽ được đem về một nơi Đức Chúa Trời đã dành sẵn, để ở đó chờ ngày phán xét của Ngài.
10. Thế tại sao có người cho rằng linh hồn của người chết biến thành ma và trở về thăm họ?
Không phải vậy đâu. Đó chỉ là Sa-tan và các quỷ sứ của nó lợi dụng lòng tin và sự sợ hãi của người ta để giả làm hồn của người chết hiện về hầu người ta tin như thế mà thôi. Sa-tan và các quỷ sứ của nó thường làm mọi cách để gạt người ta, hầu họ tin bất cứ chuyện gì, thờ phượng bất cứ ai, miễn là đừng tin tưởng và thờ phượng Ba Ngôi Đức Chúa Trời là được. Vì thế Đức Chúa Trời mới gọi con quỷ chúa là Sa-tan. Sa-tan có nghĩa là “kẻ chống đối,” “kẻ vu khống,” và “kẻ lừa dối.” Chúng ta phải ý thức bản chất của nó và âm mưu thâm độc của nó.
11. Phải chăng linh hồn vốn có từ kiếp trước và luân hồi vào thân thể ta bây giờ?
Không đâu. Kinh Thánh không hề nói cho chúng ta biết con người có kiếp trước nào cả. Nếu chúng ta đã có từ kiếp trước, tại sao không ai nhớ kiếp trước mình là ai và mình đã làm gì? Một vài tín ngưỡng cho rằng sau khi chết linh hồn bị cho uống thuốc lú, nên không còn nhớ gì nữa trước khi đi đầu thai. Ngoài ra họ còn tin rằng bây giờ mình là đàn ông, nhưng kiếp trước có thể là đàn bà, hoặc có thể là một con vật nào đó tu luyện mà thành. Chưa ai trong chúng ta thấy một con vật nào tu cả. Giả dụ thuyết có tiền kiếp là đúng thì thử hỏi tại sao kiếp nầy ta phải tu hành khắc khổ cho một kiếp sau mà ta không biết kiếp sau mình sẽ là ai; người trong tương lai ấy cũng không biết gì đến mình, không nhớ gì đến mình, một kẻ đã khổ công tu hành để cho người ấy được hưởng? Điều ấy thật không hợp tình hợp lý chút nào. Hơn nữa, người ta dạy con người phải tu mãi hết kiếp nầy qua kiếp khác cho đến khi tan biến vào vũ trụ mới thôi. Đó là mục đích tối hậu của đường tu. Vậy thử hỏi, tại sao tôi phải tu hành khắc khổ suốt đời để cuối cùng tôi tự diệt mất chính mình? Điều ấy quả là thật khó hiểu!
Riêng chúng ta, chúng ta tin rằng Đức Chúa Trời dựng nên A-đam, rồi hà sinh khí vào ông, tức ban linh hồn cho tổ phụ loài người. Từ đó cứ theo công lệ sinh hóa mà thân xác và linh hồn loài người lưu truyền từ đời nọ sang đời kia theo quy luật Đức Chúa Trời đã tạo ra, chứ không có luân hồi gì cả.
Tất cả những người thuộc về Gia-cốp đi vào Ai-cập, tức những con cháu từ ông sinh ra, không kể các nàng dâu của ông, tổng cộng được sáu mươi sáu người (linh hồn). (Sáng Thế 46:26).
Các chữ “người” trong câu kinh văn nầy trong tiếng Hebrew là “linh hồn.”
Vì Lê-vi vẫn còn ở trong lòng tổ phụ ông, khi Mên-chi-xê-đéc ra đón gặp tổ phụ ông. (Hê-bơ-rơ 7:10).
12. Bạn nghĩ có người cho rằng Đức Chúa Trời dựng nên linh hồn khi một thai nhi được hình thành?
Dù một vài người có trích dẫn một vài câu trong Kinh Thánh để lập luận rằng Đức Chúa Trời trực tiếp dựng nên linh hồn mỗi người khi có một thai nhi thành hình thì lập luận ấy hoàn toàn sai lầm, bởi họ hiểu sai ý của các câu kinh văn đó. Những câu ấy đề cập đến sự dựng nên gián tiếp của linh hồn; tức linh hồn từ A-đam theo công lệ sinh hóa mà lưu truyền và thành hình từ cha mẹ của mỗi người, chứ không phải mỗi khi một thai nhi thành hình thì Đức Chúa Trời dựng nên một linh hồn nữa ngay lúc đó.
Bởi lẽ, khi một người nam và một người nữ ngoại tình, hoặc một thiếu nữ bị kẻ xấu hãm hiếp, chẳng lẽ Đức Chúa Trời cũng tán thành việc ấy mà tạo dựng một linh hồn cho đứa con do sự giao hợp bất chính và tội lỗi như thế hay sao? Đức Chúa Trời không bao giờ làm như vậy.
(Nguồn: nguonhyvong.com)
bình luận