Khi người khác không trả lời tin nhắn

Dưỡng linh
08:21 04/01/2022

Oneway.vn - Khi tôi hướng những lập luận, động cơ hoặc những suy nghĩ tiêu cực lên người khác, nó thường bày tỏ tấm lòng tôi nhiều hơn là về người mà tôi đang phán xét.

Trước đây, tiệm giặt này chưa bao giờ làm mất quần áo của tôi nhưng tuần trước, chiếc quần tôi mang đến giặt đã bị mất. Tôi đã nhìn khắp tủ để xem chiếc quần có bị tuột khỏi móc áo hay không, nhưng chẳng thấy đâu cả.

Tôi đoán rằng họ làm mất chúng, tôi đã nghĩ vậy. Cửa tiệm nằm trong một trung tâm mua sắm nhỏ ở một khu vực tồi tàn của thành phố và người phụ nữ đứng sau quầy thu ngân khá thô lỗ khi tôi bước vào. Nhưng tôi cần lấy lại chiếc quần, vì vậy sau khi tìm kiếm thêm một lần nữa, tôi đã bước vào và nói bà rằng bà đã trả lại thiếu chiếc quần cho tôi. Không ngạc nhiên khi bà ấy đã phủ nhận.

Người phụ nữ châu Á ở độ tuổi trung niên nói bằng tiếng anh đứt quãng rằng tôi đã không mang chiếc quần tới cửa tiệm.

“Thưa bà, tôi sẽ không thể nào chỉ mang theo một chiếc áo khoác”, tôi nói. "Anh không thể đơn giản là kiểm tra xem có bất kỳ chiếc quần màu xanh nước biển nằm ở đâu đó không à?"

Bà trở nên phòng thủ hơn và khẳng định rằng tôi đã không mang theo bất kỳ chiếc quần nào vì bà luôn kiểm tra kỹ đơn đặt hàng của mọi người. Điều này hoàn toàn có thể xảy ra ở mọi lúc, tôi nghĩ. Chúng tôi có đôi co qua lại với nhau một chút, và khi bà càng biện minh, tôi càng khó chịu. Nhưng rồi đột nhiên, tôi dừng lại và suy nghĩ lại mọi thứ. Tôi biết tôi không nhớ đã bỏ lại chiếc quần khi rời khỏi tiệm giặt là, nhưng nếu ngay từ đầu tôi chưa bao giờ mang nó đến thì sao?

Tôi chợt dịu lại và nói: “Chờ một chút. Tôi cần gọi cho vợ tôi”.

Tôi gọi cho vợ và nhờ cô ấy tìm trong ngăn tủ nơi thường đặt đồ giặt hấp. Sau đó, chúng tôi chờ sự phán quyết cuối cùng khi vợ tôi đi vào phòng ngủ.

“Vâng, anh có một chiếc quần màu xanh nước biển ở đây”, cô ấy nói.

Tôi cảm ơn cô ấy, tắt máy và ngượng ngùng nói: “Thưa bà, tôi xin lỗi. Nó đang ở nhà tôi. Bà đã đúng - tôi chưa bao giờ mang nó đến”.

Lý do chúng ta là những người chỉ điểm

Có thể bạn nghe câu chuyện trên và nghĩ rằng nó không có gì to tát - đó là một tình huống dễ hiểu. Nói một cách thẳng thắn, có lẽ mỗi ngày tôi đều phải chiến đấu với cám dỗ đưa ra những giả định tiêu cực về người khác, cho dù đó là người phụ nữ ở tiệm giặt là hay những người bạn đã gắn bó với tôi trong nhiều năm. Ví dụ như tôi cảm thấy khó chịu khi bạn bè không trả lời tin nhắn và vào một ngày tồi tệ, tôi cho rằng họ thiếu tôn trọng mình. Vì một số lý do, tôi không ngừng nghĩ rằng có thể họ có cuộc gọi bất ngờ khi đang soạn tin trả lời và rồi họ quên hoàn thành tin nhắn sau đó. Hoặc có thể họ đang bị trễ một cuộc hẹn và không có thời gian để trả lời. Nghiêm túc mà nói, có rất nhiều lời giải thích, nhưng vì lý do nào đó, tâm trí tôi lại hướng về điều tiêu cực.

Còn người phụ nữ ở bàn tiếp tân, người luôn thô lỗ khi tôi cố gắng nói chuyện thì sao? Thật dễ dàng để hiểu điều đó cách cá nhân và cho rằng bà ấy không thích tôi vì một lý do nào đó, nhưng có thể chồng bà ấy đang lạm dụng bà hoặc có thể cả cha mẹ bà đều đã qua đời năm ngoái. Hoặc có thể bà ấy chỉ ngại ngùng, và có thể, chỉ có thể, điều đó không liên quan gì đến tôi.

Dù bằng cách nào, khi tôi cho phép mình hướng những lập luận, động cơ hoặc suy nghĩ tiêu cực lên người khác, điều đó thường bày tỏ tấm lòng tôi nhiều hơn là về con người mà tôi đang phán xét. Và những gì nó nói là tôi không cảm thấy đủ yên tâm để cũng bị người khác nghi ngờ hầu cho họ nhận được lợi ích của việc đó là nhận ra tấm lòng của họ. Tôi đã thiếu hụt tình yêu trong cuộc sống của mình, vì vậy tôi không đủ khả năng để giả định điều tốt nhất. Tôi sợ mình không được yêu thích đến mức mọi dấu hiệu của sự thiếu tôn trọng dù nhỏ nhặt đều trở thành một sự kiện, một hành vi sai phạm phải được nghiền ngẫm, phẫn nộ và có thể được giải quyết bằng cách đối đầu. Trong nền xã hội bất an, tôi chỉ đơn giản là không thể có thái độ lịch thiệp khi họ không đáp ứng được kỳ vọng của tôi.

Có một cách thoát ra khỏi hố địa ngục tù túng của sự bất an này, và đó là nhờ không gian rộng mở bởi tình yêu thương của Đấng Christ. Tình yêu thương của Ngài “dung thứ mọi sự, tin mọi sự, hy vọng mọi sự, chịu đựng mọi sự” (1 Cô-rinh-tô 13:7), nhưng trước khi chúng ta có thể mở rộng tình yêu thương đó cho người khác, trước hết chúng ta phải đón nhận nó. Và khi tôi nói rằng chúng ta phải đón nhận nó, tôi không nói về hành động ban đầu của đức tin cứu rỗi nơi Đấng Christ. Tôi đang nói về đức tin cứu rỗi khi tin rằng ngày nay, Chúa Jêsus đang mang lấy những yếu đuối của chúng ta; rằng ngày nay, Ngài đang tin tưởng và hy vọng vào chúng ta với những điều tốt nhất; rằng ngày nay, Ngài đang dung thứ cho sự tan vỡ trong chúng ta mà chúng ta không chịu dung thứ cho những người khác.

Khi chúng ta cởi mở nhận lấy tình yêu thương đó - loại tình yêu mà chúng ta không thể kiếm được và không xứng đáng nhận được - chúng ta rất sẵn lòng mở rộng nó cho người khác. Và chúng ta không phải lo lắng và bảo vệ cái tôi mong manh của mình khi ai đó làm chúng ta thất vọng. Chúng ta sẵn sàng giả định điều tốt nhất (điều có thể thành sự thật), bởi vì chúng ta biết rằng có một Đấng Cứu Rỗi cũng đang làm điều tương tự cho chúng ta.

Bài: Joshua Rogers; dịch: Abby
(Nguồn: www.boundless.org )

bình luận

Trở thành người đầu tiên bình luận cho bài viết này