Ý nghĩa của sự ăn năn thật (P.1)

Dưỡng linh
10:22 15/04/2024

Oneway.vn – Sự ăn năn thật của Cơ Đốc nhân bao gồm sự xác tín chân thành về tội lỗi, ăn năn về sự xúc phạm đến Đức Chúa Trời, từ bỏ lối sống tội lỗi và hướng đến đời sống tôn vinh Chúa.

Sự ăn năn chân thành không chỉ đơn giản là “suy nghĩ lại” về mối quan hệ của một người với tội lỗi và Thiên Chúa. Sự ăn năn trước tiên phải bắt nguồn từ việc nhận thức rằng một hành động, cảm xúc, niềm tin hoặc lối sống tội lỗi như thế nào. Khi đó, người ta phải đau buồn trước sự xúc phạm và đau buồn của tội lỗi đối với Chúa chứ không phải chỉ sợ Chúa trừng phạt vì tội lỗi của mình.

Nói cách khác, sự ăn năn phải bắt nguồn từ việc đánh giá cao về Thiên Chúa chứ không phải đánh giá cao về bản thân mình. Chỉ khi đó việc từ bỏ tội lỗi để hướng tới sự thánh thiện mới thực sự được gọi là ăn năn. Vì vậy, việc không ăn năn là một hình thức thờ hình tượng. Từ chối ăn năn là nâng tâm hồn chúng ta lên trên sự vinh hiển của Đức Chúa Trời, nhưng khi một người ăn năn, điều đó dẫn đến sự tha thứ tội lỗi, loại bỏ kỷ luật thiêng liêng và phục hồi mối tương giao kinh nghiệm của một người với Đức Chúa Trời.

“Sự ăn năn theo Kinh Thánh là một khái niệm dễ bị hiểu lầm và áp dụng sai mà điều này cần được xem xét 1 cách kỹ lưỡng hơn. Một số văn bản rõ ràng chỉ ra rằng sự ăn năn, cùng với đức tin, là cần thiết để được tha tội (Luca 24:47; Công vụ 2:38; 3:19; 5:31; 11:18). Trong Công vụ 3:19 và 26:20, metanoeō (sự ăn năn) và epistrephō (sự quay đầu; xem Công vụ 26:18) “được đặt cạnh nhau như là các thuật ngữ tương đương, mặc dù trong các trường hợp này từ đầu tiên có thể tập trung vào việc loại bỏ tội lỗi và từ thứ hai tập trung vào việc quay trở lại với Đức Chúa Trời” (xem Từ điển Thần học và Phê bình Kinh Thánh mới quốc tế, 3:292). Nhưng mối quan tâm chính ở đây là với sự ăn năn trong cuộc sống của một tín hữu đã được tái sinh”.

Ý nghĩa của thuật ngữ “ăn năn”

Sai lầm chính của nhiều người là hiểu biết về sự ăn năn dựa trên dạng gốc của từ Hy Lạp. Động từ tiếng Hy Lạp metanoeō (sám hối) được xây dựng trên giới từ meta (“với, sau”) và động từ noeō (“hiểu, suy nghĩ”). Sau đó, một số người kết luận rằng ý nghĩa duy nhất mà một Cơ Đốc nhân cần phải ăn năn là thay đổi suy nghĩ hoặc suy nghĩ lại về tội lỗi và mối quan hệ của mình với Đức Chúa Trời. Nhưng ý nghĩa của từ không được xác định theo cách này mà dựa trên cách sử dụng và ngữ cảnh. Một sự thay đổi trong suy nghĩ hay quan điểm sẽ không có giá trị nếu nó không đi kèm với sự thay đổi về phương hướng, thay đổi trong cuộc sống và hành động.

Sự ăn năn chân thành bắt đầu, nhưng không có nghĩa là kết thúc, với sự xác tín chân thành về tội lỗi. Nó bắt đầu bằng một sự thừa nhận rõ ràng và đau lòng về việc đã thách thức Thiên Chúa bằng cách ôm lấy những gì Ngài khinh thường và ghét bỏ, hoặc ít nhất là thờ ơ với những gì Ngài yêu mến. Do đó, sự ăn năn bao gồm việc nhận biết trong lòng: “Điều này là sai. Tôi từng phạm tội. Chúa rất đau buồn”. Phản đề của sự công nhận là sự hợp lý hóa, nỗ lực ích kỷ để biện minh cho sự lỏng lẻo về mặt đạo đức của một người bằng vô số lời kêu gọi: “Tôi là nạn nhân. Nếu bạn biết những gì tôi đã trải qua và mọi người đã đối xử tệ với tôi như thế nào, bạn sẽ đối xử với tôi nhẹ nhàng hơn”.

Sự ăn năn của Đa-vít

J. I. Packer lưu ý rằng sự ăn năn thực sự “chỉ bắt đầu khi một người vượt qua điều mà Kinh thánh coi là sự tự lừa dối (xem Gia-cơ 1:22, 26; 1 Giăng 1:8) và những cố vấn hiện đại gọi sự phủ nhận là điều mà Kinh thánh gọi là sự ăn năn. gọi là sự cáo trách tội lỗi (xem Giăng 16:8)” (xem J.I. Packer, Rediscovering Holy, 123–24). Để thực sự ăn năn, người ta cũng phải xưng tội một cách công khai và thành thật với Chúa. Chúng ta thấy điều này trong Thi Thiên 32, nơi Đa-vít mô tả trải nghiệm của ông sau khi ngoại tình với Bát-sê-ba. Cuối cùng, khi ông ấy đáp lại sự tin chắc trong lòng, kết quả là ông đã thú nhận bằng miệng: “Phước thay cho người nào được tha sự vi-phạm mình,
Được khỏa-lấp tội-lỗi mình! 
Phước thay cho người nào Đức Giê-hô-va không kể gian-ác cho, và trong lòng không có sự giả-dối!…
Tôi đã thú tội cùng Chúa, không giấu gian-ác tôi;
Tôi nói: Tôi sẽ xưng các sự vi-phạm tôi cùng Đức Giê-hô-va;
Còn Chúa tha tội-ác của tôi”. (Thi Thiên 32:1–2, 5)

Đa-vít dùng ba từ khác nhau để mô tả lời xưng nhận tội lỗi mình (32:5). Ông “thừa nhận” tội lỗi; từ chối “che đậy” tội ác; và quyết tâm “thú nhận” hành vi vi phạm của mình. Không có gì được giữ lại. Không có sự cắt xén hoặc thỏa hiệp về mặt đạo đức. Đa-vít đến với lòng chân thật, không bào chữa, không đưa ra lời giải thích hợp lý và từ chối đổ lỗi.

Khi một người thực sự ăn năn, người ấy nhận thức được rằng tội lỗi đã phạm, bất kể bản chất của nó là gì, cuối cùng chỉ chống lại một mình Thiên Chúa mà thôi. Trong Thi Thiên 51:4, Đa-vít tuyên bố: “Tôi đã phạm tội cùng Ngài [Đức Chúa Trời], và làm điều ác trước mặt Ngài”. Mặc dù Đa-vít lợi dụng tình dục Bát-sê-ba, âm mưu giết chồng bà là U-ri, làm ô nhục chính gia đình mình và phản bội lòng tin cậy của quốc gia Y-sơ-ra-ên, nhưng ông vẫn coi tội lỗi của mình chủ yếu là chống lại Đức Chúa Trời. Perowne nói, “đối mặt với Chúa, ông không thấy gì khác, không ai khác, không thể nghĩ đến điều gì khác, ngoại trừ sự hiện diện của Ngài bị lãng quên, sự thánh thiện của Ngài bị xúc phạm, tình yêu của Ngài bị khinh miệt” (xem J.J. Stewart Perowne, The Book of Psalms, 416 ). Đa-vít đau khổ khi nhận ra mình đã đối xử với Chúa một cách thiếu tôn trọng đến mức ông bị mù quáng trước mọi khía cạnh hoặc đối tượng khác trong hành vi của mình.

Mặc dù sự ăn năn không chỉ là một sự thanh lọc tâm linh, nhưng trong đó có một cảm giác thực sự hoặc ý thức về sự hối tiếc. Nếu một người không thực sự bị tổn thương bởi tội lỗi của mình, thì không có sự ăn năn. Sự ăn năn là đau đớn, nhưng đó là một đau đớn ngọt ngào. Nó yêu cầu tấm lòng tan nát (Thi Thiên 51:17; Isa. 57:15) nhưng luôn luôn với mục đích là chữa lành và phục hồi và một tầm nhìn mới về vẻ đẹp của Christ và ân sủng tha thứ.

Do đó, sự ăn năn không chỉ là một cảm giác. Cảm xúc có thể thoáng qua, trong khi sự ăn năn thực sự mang lại kết quả. Điều này chỉ ra sự khác biệt giữa “sự hối hận” và “lòng thống hối”. Sự hối hận là sự hối tiếc về tội lỗi do lo sợ cho bản thân: “Ồ, không. Tôi bị bắt. Điều gì sẽ xảy ra với tôi?”. Lòng thống hối, ngược lại, là sự hối tiếc về sự phạm tội chống lại tình yêu của Chúa và đau đớn vì đã làm tổn thương Thánh Linh. Nói cách khác, “ăn năn” vì sợ trừng phạt, thay vì từ sự căm ghét của tội lỗi.

Sự ăn năn của người Cô-rinh-tô

(Còn tiếp Phần 2)

bình luận

Trở thành người đầu tiên bình luận cho bài viết này