“Buồn không?”

Dưỡng linh
10:31 05/07/2020

Oneway.vn - Lạ, hỏi nhau khỏe không, vui không, chứ sao lại hỏi buồn không.

Cũng không lạ, khỏe không vui không là quen rồi, hỏi buồn không cho nó… lạ.

Sáng, mở mắt, mở cửa sổ, bị che tầm nhìn bởi những tấm blind, dù vẫn thấy bầu trời xanh, bãi cỏ xanh và… góc hoa vàng, luôn tạ ơn Chúa vì một ngày khỏe mạnh còn sống, nhưng hôm nay lại thấy mình thoáng một chút buồn. Tôi buồn không biết vì sao tôi buồn. Chắc là cái con người tự nhiên nó vậy. Như trời đang nắng bỗng mưa, mưa rồi lại nắng. Mọi lần, tôi đã tìm cách phủ nhận ngay nỗi buồn… vừa chớm ấy, nhưng hôm nay tôi đã không làm gì cả. Tôi yên lặng, và cứ để mình tự nhiên như thế.

Hôm nay là một ngày đầu tuần, ngày cuối tuần đã trôi qua một cách êm ả, không mưa to, gió lớn. Sau buổi nhóm online trục trặc kỹ thuật một chút vì wifi nhưng cuối cùng bài giảng cũng được giảng ra suôn sẻ, một buổi họp cấp tốc của Mục sư và Ban Chấp hành để bàn về việc mở cửa nhà thờ trở lại. Và quyết định mở cửa vào Chúa Nhật đầu tháng 6 theo hướng dẫn của tiểu bang. Mọi thứ vẫn bình lặng như những ngày trước. Vào mỗi buổi sáng tôi thường tạ ơn Chúa vì sự giữ gìn, ban cho của Ngài. Nhưng buổi sáng đầu tuần tôi thường nói nhiều hơn với Chúa vì còn cả một tuần lễ đang đến.

Vào ngày đầu tuần, tôi cố gắng để cho mình thật thư giãn, cố gắng tận hưởng một thứ hai ngơi nghỉ, ngoại trừ bỗng dưng một ý tưởng bài giảng nhảy ra trong trí, thì phải vội vã ghi ngay vào bất cứ thứ gì nhận được, để đừng quên. Tôi đang tự hỏi rằng điều gì đang làm cho tôi cảm thấy không vui hôm nay, khi Đức Chúa Trời vẫn ở đó. Và tôi cũng tự hỏi: một Mục sư có nên bày tỏ cho mọi người biết rằng mình buồn không.

Tôi chợt nhớ rằng Kinh Thánh có nói Chúa Jêsus buồn, buồn đến nỗi khóc, khóc vì người bạn của mình là La-xa-rơ chết, Kinh Thánh không có giấu giếm việc đó. Vui thì nói vui buồn thì nói buồn có gì sai đâu nhỉ. Vì dân sự của Chúa có nhiều khi buồn, nên rất nhiều khi Chúa Jêsus bảo đừng buồn đừng lo đừng sợ, không phải chỉ vì có ta ở đây, điều đó là dĩ nhiên, mà vì tất cả những điều ấy Chúa đã từng trải qua, từng kinh nghiệm, nên Ngài cảm thông với chúng ta.

Chúa Jêsus đã nói như vậy, thì mình cũng không nên giấu giếm nỗi buồn của mình làm chi, mặc dù có khi chẳng biết mình buồn vì cái gì? Vì tuổi già đang vùn vụt đến rồi đi chăng, cũng có một phần, buồn tuổi già thì cũng bình thường thôi. Vì già rồi sẽ phải về hưu chăng, cũng thường thôi, ai lại chẳng đến lúc phải vậy. Vả, mình cũng đã nghĩ đến vấn đề về hưu từ đầu năm nay, và cũng loay hoay sắp xếp chuẩn bị cho ngày ấy, nhưng không dám nói, chỉ nghĩ và rồi nhớ đến Lời Chúa, “Hỡi anh em, là kẻ nói rằng: Hôm nay hoặc ngày mai, ta sẽ đi đến thành kia, ở đó một năm, buôn bán và phát tài,  song ngày mai sẽ ra thế nao, anh em chẳng biết! Vì sự sống của anh em là chi? Chẳng qua như hơi nước, hiện ra một lát rồi lại tan ngay.  Anh em phải nói trái lại: Ví bằng Chúa muốn, và ta còn sống, thì ta sẽ làm việc nọ việc kia”. (Gia-cơ 3:13-15)

Buồn vì Cornavirus, thì có, buồn vì nghĩ đến những người nhiễm bệnh, đang phải ở trong bệnh viện, cách xa gia đình, những người chết hàng ngày, mà buồn quá. Mỗi ngày hai buổi sáng sớm và chiều tối trước khi ngủ, đôi khi trước bữa cơm, nhớ tới là lòng lại buồn, mà cầu nguyện rằng Chúa ơi xin thương xót, xin bỏ qua lỗi lầm chúng con, cứu lấy dân tộc này, cứu cả thế giới. Lạy Chúa! Xin Ngài thương xót.

Buồn gì nữa. Còn nhiều cái buồn nữa, nhưng thôi, than thở thế cũng đủ rồi. Vì người ta sẽ nói rằng Mục sư cứ giảng dạy đức tin, trông cậy Chúa, mà Mục sư không làm gương, như Tổng Thống Mỹ vậy, uống Hydroxychloroquine để ngừa bệnh là điều y khoa không cho phép, và không chịu đeo khẩu trang ở nơi công cộng để bảo vệ người khác. Mỗi khi nói đến đề tài này, thì cứ nhớ câu chuyện minh họa trong cuốn sách Chuyện Hay Ý Đẹp hồi xưa có tựa đề là “Đừng Đổ Bóng Yếu Đuối Của Mình Xuống Bầy Chiên”. 

Bầy chiên không thích nghe người chăn than buồn, mặc dù người chăn cũng chỉ là con người. Thôi, hãy than thở với Chúa trong nơi kín nhiệm, là nơi sẽ gặp Chàng riêng tư, ăn bữa tối với Chàng, và Chàng với ta. Như vậy an toàn hơn.

Tôi có nhớ, đâu đó từng nghe một người nào đó không tin Chúa hỏi tôi rằng: Nếu mà cứ nói về đức tin, về sự trông cậy Chúa, thì người theo Chúa có được phép buồn không. Lúc đó tôi hơi ngần ngại để trả lời, nhưng bây giờ thì tôi sẽ mạnh dạn nói: Có chứ! Buồn là một tình cảm tự nhiên của con người ai cấm được. Chúa Jêsus trong thân phận con người cũng buồn và khóc vậy. Ngài không khuyến khích chúng ta buồn, nhưng nói rằng hãy đến với Ngài khi tấm lòng đau thương tan vỡ.

Nhưng tôi cũng nhớ rằng Chúa Jêsus chỉ buồn, chỉ khóc có một lần, hay một chút đó thôi, rồi ngay sau đó Ngài gạt nước mắt, quẳng nỗi buồn đi mà lên tiếng mạnh mẽ phán lời sự sống cho La-xa-rơ sống lại, bước ra từ hầm mộ. Ngài có khóc về sự cứng lòng của Giê-ru-sa-lem khi đứng từ đồi cao trông về thành phố, nhưng ngay sau đó Ngài vội vã lên đường để đến đó hoàn tất sứ mệnh cao cả của mình. Chúa Jêsus không buồn lâu, không được phép buồn lâu, vì Ngài còn có nhiều việc làm quá, vội vàng quá, nhiều việc quá mà thời gian lại ngắn ngủi.

Vậy tôi hỏi tôi “Buồn không?”, nói rằng “Có!”, mà không có thì giờ để buồn nhiều. Buồn ít thôi, lại phải lên đường theo dấu chân Chúa. Tôi chỉ cho phép tôi buồn một chút trong thì giờ buổi sáng thứ hai, sống theo đúng tình cảm của mình, như một con người.

Và tôi lại hỏi bạn, “Buồn không?”. Khi mỗi ngày chúng ta cứ đối diện với những hình ảnh đau thương chết chóc, những tội lỗi bất công chất chồng xung quanh mình, trước mắt mình, “Bạn có buồn không?”.

 

Mục sư Lữ Thành Kiến

(huongdionline.com)

bình luận

Trở thành người đầu tiên bình luận cho bài viết này