Câu chuyện của Daniel Lee: 'hạt giống rơi nhằm đá sỏi'

Lời chứng
02:59 25/11/2022

Oneway.vn - “Tôi muốn nói rằng thời điểm tôi được cứu là một bước ngoặt lớn, nhưng thực tế không như vậy. Tôi là một hạt giống rơi nhằm nơi đá sỏi”. 

Cho đến tuổi thiếu niên, tôi vẫn không tin vào Chúa. Tôi có những người bạn là Cơ Đốc nhân, nhưng tôi thấy niềm tin của họ thật ngớ ngẩn và lãng phí thời gian. Sự thiếu hiểu biết của tôi đã khiến tôi nghĩ rằng trở thành một tín đồ có nghĩa là tuân thủ 10 Điều Răn, đi nhà thờ và cầu nguyện nhiều. Đây không phải là điều tôi muốn làm. Tôi đã nghe nói về Chúa Jêsus, nhưng không biết Ngài. Tôi chế giễu bạn bè của mình vì đã tin vào một Đấng không có thật.

Vào mùa hè năm 1994, tôi cùng bạn bè tham gia trại của nhà thờ. Mục tiêu chính của tôi là để tận hưởng thời tiết, không gian ngoài trời và vui chơi. Tôi nghĩ mình sẽ phớt lờ những thứ gọi là 'tôn giáo' và tập trung vào hoạt động giải trí. Một đêm trong buổi thảo luận về Phúc Âm, tôi cảm thấy hứng thú dù là lần đầu tiên nghe về nó. Nó bắt đầu có ý nghĩa với tôi và khiến tôi cảm thấy vội vàng một cách kỳ lạ. Sau khi đọc câu cuối cùng, chúng tôi có cơ hội tiếp nhận Chúa Jêsus qua lời cầu nguyện. Cá nhân tôi vẫn còn không muốn tiếp nhận Đấng Christ. Tôi cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, nhưng tôi không muốn nhượng bộ. Phúc Âm đúng nhưng lý trí của tôi không muốn thừa nhận điều đó. Cuối cùng, khi đến lượt tôi phải đưa ra lựa chọn, tôi chỉ vỡ òa vì quá choáng ngợp. Tôi đã để Chúa Jêsus bước vào cuộc đời mình, tôi cảm thấy Chúa Thánh Linh đầy dẫy trong tôi. 

Tôi muốn nói rằng thời điểm tôi được cứu là một bước ngoặt lớn, nhưng thực tế không như vậy. Tôi là một hạt giống rơi nơi nhằm nơi đá sỏi (Ma-thi-ơ 13:20). Tôi có sự cứu rỗi, nhưng tôi bị thế gian làm phân tâm. Tôi không ăn chơi và tiệc tùng như đứa con hoang đàng, nhưng tôi không đi nhà thờ, không cầu nguyện, và thậm chí không đụng đến quyển Kinh Thánh. 

Tôi sống trong cuộc sống vô định cho đến một thập kỷ sau, tôi nhận được một công việc hỗ trợ kỹ thuật tại một công ty phần mềm. Susan là một Cơ Đốc nhân cũng là sếp của tôi - một nhà lãnh đạo tài giỏi mà tôi kính trọng. Cô ấy biết được rằng trước đây tôi đã tiếp nhận Đấng Christ và đã lạc lối. Cô ấy khuyến khích tôi đến một nhà thờ mà cô ấy thực sự thích đến. Với một chút miễn cưỡng, tôi quyết định đến đó, và tôi thực sự bị bắt phục. Thông điệp ngày hôm đó là về sự cứu rỗi: Không phải nhờ việc làm mà tôi được cứu, nhưng nhờ Chúa Jêsus đã chết thay tôi trên thập tự giá! Tôi bắt đầu đi nhà thờ thường xuyên để học hỏi nhiều hơn. 

Vào tháng 2 năm 2004, tôi bị tai nạn xe nghiêm trọng. Tôi đã hôn mê trong 18 giờ. Trong thời gian đó, Susan tìm hiểu lý do tại sao tôi không đến làm việc hay gọi điện đến. Khi biết tin từ mẹ tôi, cô ấy ngay lập tức kêu gọi mọi người cầu nguyện để tôi được bình phục.

Khi tôi tỉnh dậy. Tôi không biết mình bị tai nạn xe hơi. Có một y tá trong phòng bệnh giải thích với tôi rằng tôi bị tai nạn xe hơi, và gia đình tôi sẽ đến. Tôi đã khóc, tôi có thể chết bất cứ lúc nào. Thật kỳ diệu, dù trụ điện cắm sâu vào nửa chiếc xe nhưng tôi không bị gãy xương. Tôi bị chấn động nhẹ và đau nhức khắp người. Tôi liên tục cảm ơn Chúa vì tôi còn sống. Tôi biết Chúa không làm tai nạn này xảy ra, nhưng mọi điều đều xảy ra để danh Ngài được vinh hiển!

Các bác sĩ khá ngạc nhiên trước sự hồi phục nhanh chóng của tôi. Tôi biết rằng Chúa muốn tôi khỏe mạnh trở lại, và tôi rất sẵn lòng làm phần việc của mình! Tôi cảm thấy được khích lệ và tràn đầy năng lượng để nhanh chóng hồi phục. Dù hôm nay tôi vẫn còn một vài vết sẹo sau tai nạn, nhưng tôi biết rằng tôi được trọn vẹn vì tôi tin cậy nơi Chúa!

Còn bạn? Bạn tin Chúa như thế nào? Tin rằng mỗi người đều có những câu chuyện lời chứng tuyệt vời trong hành trình kinh nghiệm tình yêu Đấng Christ.


Bài: Daniel Lee; dịch: Quỳnh Hương 
(Nguồn: thoughts-about-god.com)

bình luận

Trở thành người đầu tiên bình luận cho bài viết này